Chương
Cũng như chuyện anh nói có thể trị khỏi bệnh lao phổi, thì chắc chắn có thể trị được, nói chân anh ta sẽ bị đau, thì đúng là đã xuất hiện cảm giác đau đớn!
Nhớ lại vừa rồi vì muốn giữ mạng cho Trần Đức mà bảo anh có vấn đề về đầu óc, Hà Đồn không khỏi cười gượng: “Trần Đức, xin lỗi, lúc nãy…”
“Không sao, tôi và anh vốn là bạn bè mà”, Trần Đức hiểu ý của Hà Đồn, nên không trách móc gì anh ta, ngược lại vẫn chuyên tâm giúp anh ta đả thông kinh mạch.
Từng cơn đau đớn xông lên buốt óc, nhưng từ đầu đến cuối Hà Đồn không rên một tiếng.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Trần Đức cũng rít kim châm ra, lại mang cao dán đến đưa cho Hà Đồn: “Mỗi này dán một miếng cao này lên, đến khi khỏi hẳn mới thôi, nhanh thì nửa tháng, lâu là hai tháng chân anh sẽ khỏi, đến khi nó khôi phục cảm giác, thì phải tập vật lý trị liệu nhiều hơn, lâu lắm mới đi trở lại, có thể ban đầu sẽ chưa quen đâu”.
Vừa nói vừa giúp Hà Đồn giải huyệt đạo.
“Trần Đức, cảm ơn cậu, vô cùng cảm ơn cậu!”, Hà Đồn rõ ràng nhận ra, hai chân của anh ta đã có khởi sắc, không còn đơ cứng như trước đó nữa, nếu như không phải đi đứng bất tiện, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống cảm ơn Trần Đức.
“Khách sáo vậy làm gì chứ, ngày xưa chú Hà chăm sóc cho tôi, bây giờ tôi lại chăm sóc cho anh, đó là đương nhiên”, chút bệnh vặt này chẳng là gì đối với Trần Đức, anh hoàn toàn không quá đặt nặng trong lòng.
“Bát Hoang!”
Dì Trương đứng dậy khỏi sô pha, cơ thể già nua kích động run lên, vành mắt đỏ hoe: “Cháu là ân nhân của cả nhà chúng ta, sau này nếu dì hay Hà Đồn có thể giúp gì được cho cháu, đừng ngại cứ cho cả nhà biết nhé!”
“Dì Trương”, Miêu Tiểu Thanh nhận ý tốt của bà: “Lần này bọn cháu tìm dì đúng là có việc thật, bọn cháu muốn tìm hiểu một chút về thân thế của Trần Đức, hồi chú Hà còn sống có từng nói gì không ạ?”
“Thân thế à…”
Dì Trương ngẫm nghĩ thật kỹ một hồi: “Có, Bát Hoang, cháu coi đó, cái trí nhớ của dì… Hồi chú Hà còn sống từng nói với dì, sau này nếu gặp lại cháu, nhất định phải đưa một thứ cho cháu!”
“Bát Hoang, nào, đi theo dì!”
Dì Trương kéo theo Trần Đức bước ra ngoài cửa.
Mở cửa ra liền nhìn thấy ngay bên ngoài, Thang Yến bị trói gô vào tay vịn cầu thang, mồm bị nhét một chiếc bít tất.
Nhìn thấy Trương Ngọc Tiên, Thang Yến không ngừng giãy giụa, dường như muốn nói gì đó, nước mắt không ngừng trào ra hai hốc mắt.
“Haizzz…”
Trương Ngọc Tiên thở dài, không nói nhiều lời.
Con người như Thang Yến không đáng để cảm thông!
Tuy bà là mẹ chồng, nhưng cũng coi như là rộng lượng, chỉ là rộng lượng cũng có giới hạn, Thang Yến từ lâu đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bà.
Ngày xưa là vì hy vọng con trai có người hủ hỉ tuổi già, nên bà không thể không nhẫn nhịn.
Còn bây giờ…
Hà Đồn đã có hy vọng, bệnh của bà cũng rất có thể sẽ khỏi hẳn, người đàn bà độc ác Thang Yến này không cần tồn tại trong nhà của bà nữa.