Chương
“Chị nào cơ?”, Trần Đức tỏ vẻ khó hiểu.
“Chị đó đó!”, Tử Hàm giơ tay chỉ vào một chỗ ở cách đó không xa.
Ở đằng kia, tầm hơn mét có một chiếc Mercesdes-Benz màu đỏ vừa đỗ lại, một cô gái bước xuống xe, đang đi về phía Trần Đức.
Tưởng Sơ Linh.
Có lẽ là vì vết thương ngày hôm qua nên hôm nay cô ta không mặc quân phục, mà vẫn khoác trên người bộ váy dài do Trần Đức mua. Cô nàng bước xuống từ chiếc Mercesdes-Benz đỏ, dáng người cùng khuôn mặt của cô ta đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tỷ lệ người quay đầu lại lên đến %.
Tưởng Sơ Linh cầm một con vịt nhỏ màu vàng đưa cho Tử Hàm: “Cô bé, đây là đồ chơi chị tặng em”.
“Cảm ơn chị!”, Tử Hàm mừng rỡ nhận con vịt: “Thật đáng yêu!”
“Tử Hàm ngoan lắm!”
Tưởng Sơ Linh đã sớm điều tra Trần Bát Hoang, đương nhiên, cô ta cũng biết về Tử Hàm nên trước khi đến đã chuẩn bị sẵn quà gặp mặt.
“Trần Bát Hoang, anh có rảnh không, lãnh đạo của tôi muốn gặp anh!”, sau khi bắt chuyện với Tử Hàm, Tưởng Sơ Linh nhìn về phái Trần Đức bằng ánh mắt chờ mong.
“Lãnh đạo của cô muốn gặp tôi à?”, Trần Đức hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh cứ đi rồi sẽ biết!”, Tưởng Sơ Linh nói.
“Không gặp, tôi còn có việc”, Trần Đức từ chối, anh không muốn tham gia vào chuyện của chính phủ.
Có rất nhiều việc, một khi liên quan đến chính phủ thì rất dễ mất đi ý nghĩa lúc ban đầu.
Vừa dứt lời, anh xoay người rời đi.
“Trần Bát Hoang, anh đừng có ngạo mạn như vậy được không? Lãnh đạo của tôi thật sự muốn gặp anh để bàn việc!”, thấy Trần Đức rời đi, Tưởng Sơ Linh vội vàng đuổi theo, cuống quít nói: “Đi với tôi một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian”.
“Không đi”, Trần Đức lại lần nữa từ chối.
Liên tục bị anh từ chối, Tưởng Sơ Linh có hơi uất ức, cô ta không rõ vì sao người đàn ông này luôn từ chối mình.
Sao anh ta không biết thương hương tiếc ngọc gì cả vậy?
“Anh Bát Hoang”, Tử Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, phụng phịu nói: “Anh nhìn kìa, chị ấy sắp khóc rồi, em không muốn thấy chị ấy khóc đâu”.
Trần Đức giật mình, anh có thể không nghe lời đề nghị của người khác, nhưng nếu là Tử Hàm thì… anh sẽ xem xét lại: “Được rồi, để anh đưa em đến chỗ cô Liễu trước đã!”
“Ừm!”
Hơn mười phút sau, Trần Đức đến trước cửa Cục . Vừa đến nơi, anh đã cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm, trước cổng có hai người lính canh cửa, thân hình cao lớn, dáng đứng thẳng như tùng.
Nhìn thấy Trần Đức và Tưởng Sơ Linh, bọn họ cung kính cúi chào.
Tưởng Sơ Linh dẫn Trần Đức đi thẳng vào văn phòng của Cao Sĩ Long.
Trong văn phòng, Cao Sĩ Long mặc một bộ âu phục, đang xử lý tài liệu. Vừa thấy Trần Đức, ông ta lập tức buông văn kiện trên tay xuống, nhiệt tình chào đón anh: “Anh Trần, cuối cùng thì anh cũng đã đến, mời ngồi!”
Trần Đức ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: “Tìm tôi có việc gì?”
“Chuyện là như vầy, tối qua, Sơ Linh bị trọng thương, nghe nói anh đã dùng một loại nước thuốc bôi cho cô ấy, mấy tiếng sau, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy”.