Chương
“Đùng, đoàng!”
Lời nói của Trần Đức giống như một tiếng sấm giữa ngày hè, ầm vang bên tai Cao Sĩ Long. Cả người ông ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh, y như thấy quỷ!
Đợi đến khi ông ta hoàn hồn lại thì bóng dáng Trần Đức đã biến mất khỏi trụ sở Cục rồi.
“Tham mưu Cao!”, Tưởng Sơ Linh hỏi: “Có cần đuổi theo không?”
“Không, không cần…”, Cao Sĩ Long xua tay, không biết khi nào thì trên trán đã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Ban nãy, ông ta đã cảm nhận được một luồng sát khí từ trên người Trần Đức!
Luồng sát khí ấy rất nhạt, nhưng lại giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Cao Sĩ Long, khiến ông ta suýt không thở nổi!
“Sau này thấy Trần Đức thì cố gắng khách sáo với anh ta chút”, Cao Sĩ Long im lặng một lát rồi nói: “Tên kia có lối suy nghĩ rất khác người, anh ta… không sợ chết!”
…
Tại trang viên nhà họ Hàn ở thành phố Tần.
Từ khi Hàn Thái xảy ra chuyện không may và nhà họ Hàn bị tiêu diệt thì nơi đây gần như bị bỏ hoang. Nhưng ngày hôm nay, lại cực kỳ sôi động, có rất nhiều người đang dọn dẹp, bố trí lại.
Bên trong kiến trúc trong suốt giữa trang viên, Hàn Huyền Tông đang khoanh tay đứng và xem một đoạn video.
Trong video là cảnh tượng Hàn Thái – cháu trai của ông ta chết!
“Ầm!”
Đến khoảnh khắc Hàn Thái chết, Hàn Huyền Tông bỗng đập một phát lên bàn trà trước mặt, mặt đá cẩm thạch lập tức vỡ vụn, một luồng sát khí tỏa ra xung quanh.
“Lão tổ Hàn!”, Tạ Cường Đông đứng cạnh mặt mày đỏ bừng, sắp không thở nổi.
“Hừ!”
Bấy giờ, Hàn Huyền Tông mới thu hồi luồng sát khí kia, vẻ mặt âm trầm nói: “Tên này đúng là khinh người quá đáng thật mà. Ngày mai, tôi chắc chắn sẽ giết chết cậu ta trước mặt giới thượng lưu ở thành phố Tần, sau đó ăn tươi nuốt sống cậu ta!”
“Đúng vậy, nhất định phải giết chết cậu ta, không thì khó mà giải mối hận trong lòng!”, Tạ Cường Đông cũng hùa theo: “Có điều, lão tổ Hàn này, tôi đã cử người đi phát thiệp mời cho cậu ta rồi, chỉ sợ ngày mai cậu ta không đến thôi!”
“Cái này ông không phải lo, ông đã làm xong cái danh sách mà tôi bảo ông điều tra chưa?”, Hàn Huyền Tông nén giận, hỏi.
“Tra xong rồi!”, Tạ Cường Đông lấy một tờ giấy trong người ra, kính cẩn đưa cho Hàn Huyền Tông.
Trên tờ giấy viết tên của đám Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Tử Hàm, Trương Thiên Dương, Trương Ngọc Tiên, Hà Đồn.
“Trương Tử Hàm vốn ở viện, nhưng hôm nay đã xuất hiện, không biết đi đâu. Còn vị trí của đám người còn lại thì rất dễ tìm”, Tạ Cường Đông nói: “Bọn họ đều là những người thân thiết của Trần Bát Hoang”.
“Tốt!”
Hàn Huyền Tông lạnh lùng nói: “Người đâu!”
Ông ta vừa lên tiếng đã có người xuất hiện ngoài cửa, kính cẩn chào: “Hội trưởng!”
người này đều là võ giả!
Bọn họ là những cấp dưới mà Hàn Huyền Tông mới nhận trong thời gian này.