Chương
“Ừm!”, Tiểu Khả gật đầu thật mạnh: “Chị, sau này em có thể tìm chị chơi nữa không?”
“Đương nhiên là được, chỉ cần em ngoan như chị thì sẽ sớm khôi phục thôi. Khi em ra viện, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa”, đôi mắt to tròn, sáng ngời của Tử Hàm ngân ngấn nước, luyến tiếc chào từ biệt Tiểu Khả.
“Lâm Khải, sau này có việc thì cứ gọi cho tôi”, Trần Đức nói.
“Được, anh Bát Hoang, anh cứ yên tâm!”, Lâm Khải nói: “Anh có việc gì cần đến tôi thì cứ nói, Lâm Khải nhất định sẽ xông phá khói lửa!”
Trần Đức vỗ vỗ bả vai Lâm Khải, không nói gì thêm. Sau khi chào từ biệt Tiểu Khả, Tử Hàm đi theo Trần Đức rời khỏi bệnh viện.
“Chú Lâm Khải, Tiểu Khả, tạm biệt!”
Tử Hàm phe phẩy bàn tay nhỏ.
Gần một tháng nằm viện, cuối cùng cũng kết thúc, Tử Hàm vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Trần Đức, tung tăng bước đi.
Trần Đức kiên nhẫn đưa cô bé đi chơi khắp nơi.
Mãi cho đến trưa, không còn đi nổi nữa, cô bé mới chịu dừng lại.
“Tử Hàm, đêm nay em ở nhà cô Liễu được không?”, Trần Đức ôm Tử Hàm, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi cô bé: “Mấy ngày nay anh có việc, không thể ở cùng em được”.
“Vâng ạ!”
Tử Hàm ngoan ngoãn gật đầu, lém lỉnh hỏi: “Anh có hẹn với chị gái kia đúng không?”
“Chị nào cơ?”, Trần Đức tỏ vẻ khó hiểu.
“Chị đó đó!”, Tử Hàm giơ tay chỉ vào một chỗ ở cách đó không xa.
Ở đằng kia, tầm hơn mét có một chiếc Mercesdes-Benz màu đỏ vừa đỗ lại, một cô gái bước xuống xe, đang đi về phía Trần Đức.
Tưởng Sơ Linh.
Có lẽ là vì vết thương ngày hôm qua nên hôm nay cô ta không mặc quân phục, mà vẫn khoác trên người bộ váy dài do Trần Đức mua. Cô nàng bước xuống từ chiếc Mercesdes-Benz đỏ, dáng người cùng khuôn mặt của cô ta đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tỷ lệ người quay đầu lại lên đến %.
Tưởng Sơ Linh cầm một con vịt nhỏ màu vàng đưa cho Tử Hàm: “Cô bé, đây là đồ chơi chị tặng em”.
“Cảm ơn chị!”, Tử Hàm mừng rỡ nhận con vịt: “Thật đáng yêu!”
“Tử Hàm ngoan lắm!”
Tưởng Sơ Linh đã sớm điều tra Trần Bát Hoang, đương nhiên, cô ta cũng biết về Tử Hàm nên trước khi đến đã chuẩn bị sẵn quà gặp mặt.
“Trần Bát Hoang, anh có rảnh không, lãnh đạo của tôi muốn gặp anh!”, sau khi bắt chuyện với Tử Hàm, Tưởng Sơ Linh nhìn về phái Trần Đức bằng ánh mắt chờ mong.
“Lãnh đạo của cô muốn gặp tôi à?”, Trần Đức hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh cứ đi rồi sẽ biết!”, Tưởng Sơ Linh nói.