Chương
Thậm chí, có một số người chưa từng xuất hiện trên truyền thông, nhưng lại khiến mấy doanh nhân tầm cỡ nọ cũng phải khép nép hẳn, điều này khiến ai nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên.
“Bọn họ là ai không biết? Hình như xưa giờ chưa từng gặp thì phải, nhìn dáng vẻ của họ chắc phải có vai vế cao hơn mấy đại gia có tên trên bảng xếp hạng nhiều lắm nhỉ?”
“Đúng đó, nhìn kìa, kia là Ngô Tiên Thông, xếp hạng thứ tám trên bảng cơ mà, sao ông ta còn phải cúi đầu khom lưng trước ông già quê mùa áo vải đó vậy?”
“Kia nữa kìa, nhìn đi!”
“…”, bên ngoài trang viên họ Hàn có rất nhiều dân thường tụ tập hóng chuyện, họ ngạc nhiên nhìn từng vị đại gia một, và những vị đó sao lại khúm núm khép nép trước những gương mặt không có gì nổi bật.
Càng lúc những gương mặt bình thường xuất hiện càng nhiều.
Nhưng mà, người qua đường không hóng hớt được lâu đã bị vệ sĩ trong nhà họ Hàn đuổi đi với lý do không được phép nhìn, để khỏi gây ra tắc đường kẹt xe các kiểu.
Nguyên nhân thật sự thì khác, càng về sau những người đến càng trễ càng có thân phận cao quý.
Họ đều là thành viên của Hiệp hội võ thuật vùng Hoa Bắc.
Người thuộc Hiệp hội này không nhiều, cả một khu vực lớn đến mấy triệu dân chỉ có hơn một trăm người đủ tư cách vào đó.
Hơn trăm người này chỉ cần giơ một chân lên cũng đủ để khiến xã hội rung chuyển.
Bình thường bọn họ rất mờ nhạt, không bao giờ tỏ vẻ trước mặt người khác.
Nhưng, những người cao quý trong mắt dân thường như đám đại gia có tên trên bảng kia khi gặp bọn họ, ngay cả xì hơi cũng không dám.
Bởi vì, những vị đó chính là những người quyết định cuộc sống của dân thường.
Bọn họ còn quyết định cả cuộc sống của đám tinh anh nọ nữa!
Đó chính là Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc!
Một trăm con người nắm giữ % nguồn tài nguyên của ba thành thị lớn.
Trước cổng trang viên nhà họ Hàn, đám doanh nhân dâng lên mang theo, cung kính bước vào bữa tiệc, không ngừng cười nói với những người chung quanh.
Người giới thiệu chương trình ra rả đọc tên những nhân vật tầm cỡ.
Hàn Huyền Tông ngồi ngay ngắn trong ghế chủ tọa ở đại sảnh, không ra ngoài đón khách, thản nhiên chờ đợi những nhân vật tai to mặt lớn nọ bước vào chào hỏi, dâng lên những món quà hiếm có khó tìm!
Thậm chí còn có người tặng phụ nữ, nữ diễn viên ngôi sao.
Những cô gái này vốn là đồ chơi trong tay tư bản, hôm nay cũng bị coi như một món hàng để tặng đi.
Những món quà quý bày biện la liệt, mơ hồ tỏa ra ánh sáng kim tiền, càng tăng thêm giá trị, người bình thường có sống cả trăm kiếp cũng chưa chắc kiếm được từng đó tiền.
Hàn Huyền Tông thản nhiên mỉm cười nhìn ngắm, trong lòng vô cùng, vô cùng thỏa mãn.
Mục đích hôm nay của ông ta không chỉ là giết Trần Đức, mà đặc biệt hơn là muốn tuyên bố cho cả vùng Hoa Bắc, rằng ông ta, Hàn Huyền Tông, đã quay trở lại!
Chỉ cần ông ta còn tồn tại, nhà họ Hàn cũng còn tồn tại.
Nhà họ Hàn bị diệt, những đệ tử họ Hàn sống ở nước ngoài may mắn thoát được tai ương, cả phụ nữ cũng được gọi về, bọn họ đến trước mặt lão tổ Hàn, cùng quỳ gối xuống:
“Chúc lão tổ sinh nhật vui vẻ, thọ ngang đất trời!”
“Ngoan, ngoan lắm, các con các cháu, mấy đứa đứng lên hết đi, đi đón tiếp khách mời kìa”, Hàn Huyền Tông khoát khoát tay, đám con cháu phía dưới đều đứng dậy.