Chương
“Loại rác rưởi như mày mà cũng dám mắng lão tổ hả? Mẹ kiếp!”
Tạ Phương Thạch vọt đến trước mặt Đàm Thu, vung chân đá. Lãnh trọn một cú trời giáng, Đàm Thu có cảm giác cả người bị hất tung lên, cậu ấy quỳ mọp trên đất, rên lên một tiếng, sau đó hộc máu.
Cú đá này của Tạ Phương Thạch quả thực rất độc ác.
Đám nhà giàu cùng các nhân vật nổi tiếng xung quanh không khỏi giật giật khóe mắt. Khắp người bốn người này toàn là vết thương, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Quả nhiên, người đắc tội Hàn Huyền Tông sẽ không có kết cục tốt.
Rất nhiều người hút khí lạnh, thầm cảm khái.
“Các vị”, lúc này, rốt cuộc Hàn Huyền Tông đang ngồi trên đài cao cũng mở miệng: “Hôm nay là ngày Hàn Huyền Tông tôi tròn chín mươi tuổi, mọi người cũng biết đấy, mấy năm trước, tôi vẫn luôn bế quan không ra, nào ngờ vừa xuất quan liền biết được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn”.
“Haiz, đáng thương cho đám con cháu của tôi, chúng cứ thế chết đi, ngay cả thi thể cũng không còn”, nghĩ đến những việc này, sắc mặt Hàn Huyền Tông cực kỳ âm u, ông ta chắp tay sau lưng, đứng thẳng dậy: “Tôi tin mọi người đều biết kẻ gây ra mọi chuyện chính là một người có tên Trần Bát Hoang”.
“Hắn đã giết con cháu của tôi, gần như diệt cả nhà họ Hàn”.
“Thù này… Sao Hàn Huyền Tông tôi có thể nhịn cho được?”
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Huyền Tông gần như gầm lên, sát ý mênh mông cuồn cuộn tỏa ra, gió nổi lên khắp bốn phía, khiến những sợi tóc của ông ta bay phấp phới.
“Xoảng!”
“Xoảng!”
“Xoảng!”
Mấy cái ly ở gần đó không chịu nổi áp lực đáng sợ kia, đột ngột nổ tung, mảnh vỡ tựa như những thanh kiếm sắc bén bắn ra bốn phía.
Một vài nhân vật nổi tiếng bị mảnh thủy tinh cứa trúng, máu tươi tràn ra, nhưng bọn họ không dám rên dù chỉ là một câu, chỉ cố chịu đựng, lấy khăn ra lau máu. Lúc này, trong lòng bọn họ đang cực kỳ sợ hãi.
Hàn Huyền Tông đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét quanh một lượt, khi nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của những người nổi tiếng, giới nhà giàu và ông trùm của các giới, ông ta mới cảm thấy thỏa mãn đôi chút.
Đây chính là những gì mà ông ta muốn.
Hàn Huyền Tông muốn đám người này biết được sự lợi hại của ông ta, biết được không phải ai cũng có thể khiêu khích nhà họ Hàn.
“Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây là để chứng kiến hai việc”.
“Một là chứng kiến tiệc sinh nhật lần thứ chín mươi của tôi”.
“Hai là chứng kiến tôi tru sát Trần Bát Hoang”.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, đáng lẽ không nên khiến các vị nhìn thấy máu, tuy nhiên, Hàn Huyền Tông tôi không cho là vậy, tôi cho rằng đây là xung hỉ, đuổi được tà ma. Đồng thời, tôi cũng đưa ra một đề nghị với các vị”.
“Sau này, thành phố Tần sẽ tiếp tục do nhà họ Tạ khống chế. Giang Bắc vẫn do nhà họ Hàn dẫn dắt, còn Thâm Đô thì… vẫn là nhà họ Lý kiểm soát”.
“Ai phản đối, ai tán thành?”
Hàn Huyền Tông đứng trên đài cao, nhìn khắp bốn phía.