Chương
“Lão tổ Hàn tài đức song toàn, chắc chắn có đủ khả năng chủ trì đại cục, lãnh đạo tỉnh Hoa Bắc của chúng ta”.
Đám nhân vật nổi tiếng cùng giới nhà giàu như chim sợ cành cong, không dám có chút do dự, người sau tiếp người trước bày tỏ quyết tâm.
Bọn họ đi đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, đã phải trải qua vô số gian nan, trắc trở, gặp phải đủ thứ rắc rối, khó khăn lắm mới có được địa vị và tiền tài như hiện tại, bọn họ không muốn đánh mất tất cả, thậm chí là tính mạng.
“Ha ha, tốt lắm!”
Hàn Huyền Tông cười sảng khoái, tất cả đều nằm trong kế hoạch và sự khống chế của ông ta.
Vừa cười, ông ta vừa chậm rãi bước đến chỗ mấy người Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn.
Ông ta không nhìn bốn người Tiêu Mạn Y.
Trong suy nghĩ của Hàn Huyền Tông, đám người Tiêu Mạn Y, Hà Đồn,… chỉ là những con kiến, không đáng để ông ta quan tâm.
Lão tổ nhà họ Hàn cúi đầu, nhìn Trương Thiên Dương một lượt từ trên xuống dưới, rồi bình thản nói: “Tôi cho người bắt hết đám sâu kiến này, nhưng lại không bắt anh, anh có biết vì sao không?”
Trương Thiên Dương cảm thấy rất đau, đau đến mức không cách nào mở miệng nói chuyện được.
Ông ta hung hăng nhìn Hàn Huyền Tông.
“Bởi vì tôi e ngại nếu bắt anh, đám người này sẽ không dám đến tham gia tiệc mừng thọ”.
Hàn Huyền Tông nói toạc ra, không chút nào che giấu, mặc kệ những nhân vật nổi tiếng, giới nhà giàu và các ông trùm ở đằng kia có nghe thấy hay không.
Hiện tại, bọn họ đã đến rồi, muốn đi cũng đi không được nữa.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ không có quyền phản bác, lại càng không có khả năng phản kháng.
Hàn Huyền Tông không quan tâm bọn họ nghĩ gì.
“Ý nghĩa sự tồn tại của các người chính là giúp tôi dẫn dụ Trần Bát Hoang, tuy nhiên, xem ra hắn ta không dám đến. Hắn ta không đến cũng không sao, trước tiên, tôi sẽ giết chết các người, rồi sau đó đích thân đi tìm hắn”.
Hàn Huyền Tông quay về chỗ của mình, cô gái bên cạnh thay ông ta rót rượu. Sau khi uống cạn rượu trong ly, ông ta thờ ơ nói: “Tạ Phương Thạch, mạng chó của bọn chúng… giao cho cậu”.
“Đa tạ lão tổ!”
Tạ Phương Thạch nhếch mép cười, trong tay gã bỗng xuất hiện một thanh loan đao có tính chất đặc thù. Loại loan đao này khá đặc biệt, chỉ cần đặt trước cổ rạch nhẹ một cái là có thể lấy đầu.
“Đừng, đừng”, là một người mẹ, khi nhìn thấy thanh đao kia, Trương Ngọc Tiên vô thức ôm chặt Hà Đồn.
“Nếu bà đã thích che chở người khác như vậy, thì tôi sẽ để bà chết trước, tôi không biết bà là ai, cũng chẳng biết sau khi bà chết, Trần Bát Hoang có đau lòng hay không”, Tạ Phương Thạch nói một cách tàn nhẫn.
“Đành chịu thôi, ai bảo Trần Bát Hoang từng đến nhà các người chứ? Hắn đã giết bố tôi, thế nên, những người quen biết hắn, dù chỉ có một chút quan hệ, cũng phải chết”.
“Đáng tiếc thay, bà là người đầu tiên!”