Chương
Có rất nhiều người từng gặp Trần Bát Hoang, đương nhiên, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Có điều, bọn họ thật sự không ngờ anh lại dám đến, dám xuất hiện ở chỗ này và trong tình huống sinh tử như thế này.
Không những thế, anh còn đem theo một cỗ quan tài.
Hôm nay là ngày đại thọ của Hàn Huyền Tông, làm vậy chẳng khác nào rủa ông ta không thể qua nổi đại thọ . Hiển nhiên là muốn chọc giận ông ta, đến mức không chết không thôi.
“Đến thật rồi…”, Tưởng Sơ Linh mấp máy đôi môi đỏ mọng, cô ta còn tưởng rằng Trần Bát Hoang không dám đến, nào ngờ…
Tưởng Sơ Linh kinh ngạc nhìn ra cửa.
“Biết chắc là anh ta sẽ đến!”, trái lại, Cao Sĩ Long rất bình tĩnh. Ông ta đã đọc rất kỹ hồ sơ của Trần Bát Hoang, cho nên hiểu khá rõ tính tình của người đàn ông này.
Từ trước đến nay, anh ta vốn là một người rất ngại phiền phức, nhưng lại không hề sợ phiền phức.
Vù vù!
Khi tất cả còn đang khiếp sợ, bỗng chốc, Trần Đức vung vẩy xích sắt trong tay ngay trước mặt mọi người.
Xích sắt bắt đầu lay động, cũng không biết Trần Đức đã dùng bao nhiêu lực mà lại khiến cỗ quan tài đá nặng ngàn cân kia bị ném lên không trung, không ngừng bay lên hạ xuống theo nhịp tay anh, cứ như đang đẩy tạ vậy.
Thoáng chốc, quan tài bay loạn xạ, nện vào đám tay sai đang giam giữ mấy người Tiêu Mạn Y.
Cảnh này thật sự đánh mạnh vào thị giác, đối với Trần Đức, dường như cái quan tài nặng ngàn cân kia chẳng có chút kí lô nào, nó nhẹ như lông vũ, không ngừng nện về phía trước theo sự dao động của xích sắt.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Quan tài thật sự rất nặng, người bình thường không cách nào đỡ được.
Bảy, tám tên tay sai lập tức bị trọng thương, rồi bị đánh văng ra ngoài, miệng không ngừng hộc máu, sau đó ngã lăn ra đất, đẩy ngã mấy cái bàn lớn, khiến người ngồi trong bàn hoảng hốt lui ra sau.
“Ầm!”
Tiếp đó, cỗ quan tài kia nện mạnh xuống đất.
Lúc này, Trần Đức đã đứng chắn phía trước đám người Trương Thiên Dương. Anh nhìn thẳng vào Hàn Huyền Tông đang ngồi trên đài cao: “Hàn Huyền Tông, không phải ông đang đợi tôi à? Trần Bát Hoang đến rồi, tôi đứng ở đây, ông đến giết thử xem!”
Giết thử xem!
Âm thanh giống như tiếng sấm, âm vang mạnh mẽ.
Sắc mặt của nhiều người trở nên cực kỳ khó coi, chứng kiến cảnh mấy người vừa bị giết chết mà ai nấy cũng rùng mình sợ hãi.
“Chiếc quan tài đá này, tôi đã dành cả đêm để tra thông tin của ông, tốn rất nhiều tiền để thuê người đến làm, dùng mười mấy tiếng đồng hồ để chuẩn bị quà sinh nhật vừa với kích thước cơ thể ông, ông có thích không?”
Trần Đức lại tiếp tục lên tiếng, lời nói lãnh đạm lạnh lùng, không có một chút dao động cảm xúc.
Người hiểu anh đều biết.