Chương
“Không tệ”, Hàn Huyền Tông nhìn Trần Đức chằm chằm, sau giây lát kinh ngạc, ông ta cũng bình tĩnh trở lại, thản nhiên quan sát Trần Đức: “Tuổi còn rẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, chắc là cũng giống tao, gặp được cơ duyên lớn lao nào đó… Nhưng mà, nhìn mày… vẫn chưa đột phá Luyện Khí kỳ à?”
“Phải”.
Trần Đức đứng đối mặt với ông ta, đôi mắt thản nhiên như nước hồ phẳng lặng, thoải mái thừa nhận.
Sau đó.
Một tay anh vỗ lên nắp quan tài.
Trong nháy mắt, nắp quan tài bay lên, mở chiếc quan tài đá ra.
Trần Đức lạnh nhạt nói:
“Hàn Huyền Tông, ông muốn tự vào, hay là để tôi tiễn ông vào?”
“Ha ha ha…”
Nghe vậy, Hàn Huyền Tông cười sằng sặc, vẻ như chưa từng nghe chuyện gì hề hước như vậy, cười đến run rẩy cả người, đôi mắt già nua ngạo mạn khinh người vì cười mà ép chặt vào nhau đến chảy cả nước ra.
Bảo ông ta tự mình bước vào quan tài?
Một kẻ vẫn chưa đột phá Luyện Khí kỳ bảo ông ta tự mình bước vào quan tài?
Ông ta, Hàn Huyền Tông, nói gì thì nói, cũng là một võ giả Thông Mạch kỳ!
So về cảnh giới, giữa ông ta và Trần Đức là khoảng chênh lệch xa lắc xa lơ!
Sau khi Luyện Khí mới là Thông Mạch.
Một khi bước vào Thông Mạch kỳ, so với Luyện Khí kỳ, thực lực ít nhất cũng phải cao hơn gấp mười lần!
Trần Bát Hoang này lại bắt ông ta tự sát?
Hài hước thật!
Thật sự là hài hước không tưởng.
Cả hiện trường chỉ có tiếng cười vang vọng của Hàn Huyền Tông, những lúc thế này cũng chỉ có ông ta cười nổi, giọng cười quái quỷ khiến người nghe cảm thấy đầu óc tê rần.
“Xin lỗi, thật ngại quá, các vị à, rõ ràng là tôi không nên cười, nhưng mà ông già này không tài nào nín cười được”.
Hàn Huyền Tống gằng bình ổn lại: “Chín mươi năm, ông già này sống chín mươi năm rồi, vậy mà chưa từng nghe chuyện gì hài hước vậy luôn, không xong rồi, tôi không thể nhịn cười nữa… Ha ha…”
“Xem ra … Ông muốn tôi tiễn ông vào đó rồi”.
Trần Đức không nhiều lời.
Trước khi ra tay, anh không bao giờ phí lời.
Đây là tính cách, cũng là nguyên tắc của anh.
Một cú đấm!
Năm ngón tay anh siết chặt vào nhau, nắm đấm vung lên.
Đơn giản và thô bạo, một cú đấm không hề có mào đầu, không có khoa chân múa tay làm màu gì cả!
Cú đấm này tựa như Thái Sơn đè đầu, mây đen vần vũ.
Lần đầu tiên…
Trần Đức dốc hết toàn bộ % sức mạnh trong cơ thể.