Chương
“Các vị, từ bây giờ, mọi người sẽ ở lại đây nhé”, Trương Thiên Dương đang nói chuyện với đám người Đàm Thu trong đại sảnh, vốn có EQ cực kỳ cao, bất kể là anh chị thế giới ngầm như Tiêu Mạn Y hay là dân thường như Hà Đồn, ông ta đều có thể dễ dàng giao tiếp, cũng như tập hợp vào chung một nhóm.
Chỉ trong chốc lát, ông ta đã thay Trần Đức giải thích thỏa đáng mọi việc, gần như đã trở thành bằng hữu của tất cả.
Trần Đức đến đại sảnh, liền lấy ngân châm ra, giúp mọi người điều trị, kê toa bốc thuốc.
Cũng may ngoài Trương Thiên Dương, nhóm người Hà Đồn và Đàm Thu đều không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da một chút, sơ cứu một chút rồi nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Đàm Thu là ổn nhất, vẻ như không hề sứt mẻ gì, hùng hồn nói: “Anh Bát Hoang, cứ nghĩ đến mấy chuyện anh vừa làm hồi nãy là thấy ngầu cực!”
“Lo mà dưỡng thương đi, đến khi cậu khỏe lại, tôi sẽ giúp cậu mạnh lên, trở thành võ giả”, Trần Đức lại quay sang Hà Đồn: “Hà Đồn, còn anh nữa, nhớ phải chăm chỉ luyện tập, đến khi chân anh khỏi rồi, nếu anh đồng ý, anh cũng có thể trở thành võ giả!”
“Thật sao?”
“Thật á?”
Đàm Thu, Hà Đồn hầu như đồng thanh thốt lên.
Ngày hôm nay, sức mạnh của những vị ngồi chiếu trên, cả Hàn Huyền Tông cùng với Trần Đức, Kỳ Hàn, Hồng Y quả thực khiến ai nấy đều kinh ngạc quá đỗi.
Là đàn ông, có ai lại không muốn mình trở nên mạnh mẽ?
Bọn họ cũng hy vọng một ngày nào đó được trở nên hùng mạnh như Trần Đức.
“Tất nhiên rồi”.
Trần Đức quả thực muốn tất cả bọn họ trở thành võ giả, ít nhất họ có thể tự bảo vệ mình, không gặp phải những chuyện như hôm nay nữa.
“Bát Hoang à, em đi trước nha, lần nay bang hội bị thiệt hại nặng nề quá, em phải về xử lý”, Tiêu Mạn Y đứng dậy tạm biệt, Trần Đức nhờ Trương Thiên Dương sai người đưa cô trở về.
Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Ngọc Tiên thì ở lại chỗ của Trương Thiên Dương, dù sao bọn họ cũng là người bình thường, căn cơ hồi phục có hạn.
Sắp xếp xong hết thảy, Trần Đức cũng xoay người rời đi.
Vừa ra đến cổng.
Ngay lúc đó, đôi đồng tử của Trần Đức căng ra, anh phát hiện điều gì đó.
Ở phía xa, một đôi mắt lạnh như băng đang trừng trừng nhìn anh, đôi mắt nọ u ám, khinh thị, và lạnh lẽo cực độ, chỉ cách anh chừng trăm mét.
Trần Đức liếc ngang, ánh mắt đó liền biến mất, khi anh bước đến đó thì hoàn toàn không phát hiện ra ai cả.
“Là ai?”
Trần Đức nhíu mày, trầm tư mặc tưởng.
Chẳng lẽ là những kẻ có liên quan đến bố mẹ anh, liên quan đến vụ tàn sát anh em anh?
Trần Đức một bụng thắc mắc, nếu như là những kẻ đó, một khi đã đến tại sao không ra mặt?
“Có lẽ đã đến lúc nên chủ động điều tra”.
“Cậu Trần!”
Lúc đó, Kỳ Hàn tìm thấy Trần Đức: “Cậu Trần, chuyện ở nhà họ Hàn đã xử lý xong, cậu cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, trong địa bàn Hoa Bắc, bất kể xã hội thượng lưu hay là những người có địa vị cao quyền thế lớn đều không ai dám làm gì cậu nữa”.