Chương
Ông ta biết lai lịch của Thành Kỳ Văn bất phàm, thế nhưng đã đến nước này thì không còn để tâm được nhiều việc như vậy.
Thể diện của nhà họ Trương chẳng xá gì, mạng của Trương Tử Đằng mới quan trọng, bất kể thế nào, Trương Tử Đằng cũng là con ông ta. Ông ta không thể nhìn con mình chết được.
“Người đâu, giết hết bọn họ cho tôi, không tha bất kỳ kẻ nào”.
Trương Thiên Dương đã thật sự nổi giận.
Sát ý khủng bố tràn ngập trong mắt và lồng ngực ông ta, khí thế của kẻ đứng trên cao bộc lộ hoàn toàn. Ông ta gào lên một tiếng, âm thanh tựa như dã thú gào thét quanh quẩn khắp hội trường.
Ngay lập tức, có mười hai người đàn ông bước ra, những người này khá lớn tuổi, nhỏ nhất cũng độ , lớn thì tầm , tuổi.
Những vệ sĩ này đều là võ giả.
Nửa tháng trước, ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn, đồng thời thông qua các mối quan hệ để mời những người này đến nhà họ Trương làm môn khách.
Mười hai võ giả tập hợp mang đến áp lực khá lớn.
“Soạt!”
Chỉ trong một nhịp thở, mười hai người đã trực tiếp ra tay.
Cả bọn ngông nghênh xông thẳng về phía ba người Thành Kỳ Văn.
“Ha ha, rác rưởi!”
Lôi Thái mở miệng bỡn cợt, kế đó, gã hóa thành một luồng sáng luồn lách giữa mười hai người, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Một giây sau, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên, mười hai võ giả ngã quỵ, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất. Mùi máu xộc lên vô cùng gay mũi.
Lôi Thái quá mạnh, thậm chí mười hai võ giả không thể đụng đến một cọng lông của gã.
“Chết đi!”
Gã từ trên cao nhìn xuống một võ giả, chuẩn bị ra tay lấy mạng.
Dao găm trong tay gã lóe lên tia sáng âm u, hướng thẳng vào mi tâm võ giả kia.
Tuy nhiên, ngay lúc đó…
Bỗng nhiên, một con dao găm khác từ đằng xa lao đến, đánh vào tay Lôi Thái khiến tay gã run lên, dao găm trong tay phút chốc rơi xuống.
Kế đó, Đường Hiển Sinh, phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc đứng dậy: “Những người này đều là người của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, anh không thể giết được”.
Trương Thiên Dương tỏ vẻ cảm kích nhìn Đường Hiển Sinh, hiển nhiên, ông ta không ngờ vị phó hội trưởng này sẽ ra mặt.
“Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc là cái khỉ gì?”, Lôi Thái sầm mặt nhìn Đường Hiển Sinh: “Không thể giết hắn, vậy thì tôi sẽ giết ông”.
“Vù!”
Thoáng cái, Lôi Thái đã vọt đến trước người Đường Hiển Sinh.
Ngay lập tức, Đường Hiển Sinh có cảm giác tử vong ập đến, sắc mặt ông ta tái nhợt.
Bởi vì Đường Hiển Sinh phát hiện thực lực giữa ông ta và Lôi Thái chênh lệch cực lớn.