Chương
“!”
“!”
“!”
Trần Đức vừa đếm ngược, chân cũng bắt đầu dần dùng sức.
Thành Kỳ Văn bị đạp dưới chân, mặt mày tái nhợt, mướt mồ hôi lạnh. Hắn ta cảm thấy cực kỳ khó thở như sắp tắt thở, cả người run lẩy bẩy.
Hắn ta dám khẳng định, chỉ cần Trần Bát Hoang hơi dùng sức chút thôi thì mình sẽ chết ngay lập tức như Lôi Thái, bị một chân đá thủng ngực, hoàn toàn giã từ cuộc đời!
Thành Kỳ Văn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như giờ, sớm biết thế thì hắn ta đã nể mặt Trần Bát Hoang cho qua lần này, rồi từ từ nghĩ cách cướp Đồ Thanh Thanh lại sau.
Thế nhưng, cái suy nghĩ ấy đã quá muộn màng!
Giờ phút này, dù hắn ta là người trong gia tộc lánh đời có sức mạnh đáng sợ và có thân phận cực cao thì sao? Nước xa cũng không cứu được lửa gần!
Dù Thành Kỳ Văn có nghĩ như thế nào thì Trần Đức vẫn thong thả đếm ngược.
“!”
“!”
“!”
“Tránh ra! Bảo họ tránh ra! Nhanh lên!”, Thành Kỳ Văn thật sự không chịu nổi loại áp lực ấy, lập tức bùng nổ, hét khàn cả giọng về phía Majors. Vì quá sợ hãi mà kích động, nhểu cả nước dãi.
“Được rồi!”
Majors hung hăng nhìn chằm chằm Trần Đức, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực ấy.
Thành Kỳ Văn quả thật không thể chết được!
Thành Kỳ Văn mà chết thì họ chẳng những không nhận được tiền, mà cũng sẽ chôn cùng!
Sau đó, ông ta ra lệnh một tiếng vào bộ đàm.
Chẳng mấy chốc, từng bóng người không ngừng xuất hiện trên con đường quanh khách sạn, trên lầu. Quả thật có người như lời của ông ta nói lúc trước và đều được trang bị võ trang đầy đủ!
Nếu họ dùng vũ khí nóng trong tay thì đúng là có thể giải quyết hết mọi người trong khách sạn.
Đám tỷ phú trong khách sạn thấy những người kia thì sợ tái mặt.
Nguy hiểm thật!
Suýt nữa thì họ đã chết rồi!
Trần Đức mở thấu thị nhãn, dựa theo kinh nghiệm lúc trước kiểm tra xung quanh, coi họ đều đã xuất hiện hết bèn nói: “Được rồi, bỏ vũ khí xuống, lùi ra sau bước, nằm sấp hết xuống cho tôi!”
“Làm theo lời cậu ta!”, Majors dứt khoát nói.
người kia lập tức bỏ vũ khí xuống, lùi ra sau bước, rồi nằm sấp xuống.
“Trương Thiên Dương, bảo người gom vũ khí lại đây”.
“Được!”
Trương Thiên Dương bình tĩnh đáp, rồi gọi tới người, tự mình dẫn họ đi đến giữa sân gom hết vũ khí lại.
“Trần Bát Hoang, giờ mày có thể thả cậu Thành ra chưa?”