Chương
Có điều, bất kể là già hay trẻ thì đều không lộ ra bất cứ vẻ mặt gì, trông vẫn bình tĩnh như không.
Mãi đến khi video kết thúc, người già mới chậm rãi nói: “Kỳ Văn đã chết, giờ dù có làm gì cũng không thể thay đổi được. Kỳ Võ, tuy bố và con không biết chuyện, nhưng cũng có một phần trách nhiệm, vì không biết dạy dỗ”.
“Kỳ Văn rất được lòng ông nội, tạm thời thì đừng để ông ấy biết chuyện này, không thì e rằng ông ấy sẽ làm ầm lên khiến chuyện này đi quá xa”.
“Bố, người yên tâm đi”.
Mãi đến khi người già nói xong, chàng trai trẻ hơn mới nói: “Con sẽ tự mình đi đến Hoa Bắc một chuyến, mang đầu của tên Trần Bát Hoang kia về!”
“Ừ, được, có lẽ chỉ khi nhìn thấy đầu của hung thủ, ông nội của con mới cảm thấy vui hơn và không tức giận”, người già nói.
“Có điều, trước đó, con hãy đến nhà họ Kỳ một chuyến hỏi thử xem chuyện Kỳ Hàn chống lại nhà chúng ta, họ có biết không. Cũng hỏi thử xem họ có biết Kỳ Hàn đi theo một tên nhóc ngoài thế tục không”.
“Vâng, con sẽ đi ngây bây giờ luôn!”
Trong không gian u tối, sau khi Thành Kỳ Võ đứng dậy, khuôn mặt cũng lộ ra theo, sắc mặt của gã hết sức âm trầm, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Gương mặt gã hơi hao hao Thành Kỳ Văn, cũng để mái tóc húi cua, trên cổ đeo tượng Phật màu vàng. Nhưng, trên tượng Phật lại dính máu do khi chặt đứt tay của Majors thì không cẩn thận bắn lên.
…
Tại thành phố Tần, Kỳ Hàn bỗng đi đến biệt thự của Trần Đức, sau khi được Hồng Y thông báo bèn bước vào trong: “Cậu Trần, ban nãy bố tôi chợt gọi đến nói là có việc bảo tôi trở về một chuyến. E rằng mấy ngày nay sẽ không thể dạy Đàm Thu và Hà Đồn được”.
“Anh cứ bận việc của mình đi, tôi sẽ bảo Giang Hồ Hải đến”, Trần Đức nói: “Sau khi về thì giúp tôi điều tra thêm về người đã mua loại vải kia trong nhà họ Chu vào năm đó nhé”.
“Được, cậu cứ yên tâm!”
Hôm đó, Kỳ Hàn trực tiếp rời khỏi thành phố Tần trở về thành phố Ninh An ở tỉnh Thượng Võ. Mà nhà họ Kỳ của hắn chính là ở tại thành phố Ninh An.
Vừa về đến cổng, Kỳ Hàn đã cảm thấy được bầu không khí có chút kỳ lạ, ngay cả bảo vệ ngoài cổng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái quái như đang nhìn một người ngoài.
Đi vào trong đại sảnh, lại phát hiện bố mẹ, ông nội và các bậc cha chú trong gia tộc cũng tụ tập ở đây.
Cùng lúc đó, hắn còn thấy một người đàn ông để tóc húi cua, trên cổ đeo tượng Phật không thuộc về nhà họ Kỳ!
Người đó chính là Thành Kỳ Võ!
Kỳ Hàn khựng lại, khỏi nghĩ cũng biết sẽ gặp phải chuyện gì, nên bèn xoay người bước đi.
“Thưa cậu, xin dừng bước!”, hắn vừa quay người lại đã có hai người cản trước mặt, chặn đường của mình.
“Cút!”
Kỳ Hàn hét lên, rút thanh kiếm gãy trên lưng ra đánh bay hai người đi.
“Kỳ Hàn!”, một ông lão đầu tóc trắng xóa ngồi ở ghế trên cùng trong đại sảnh quát: “Mày về nhà cũng hỗn láo như thế hả? Có phải là muốn tao đây tự mình ngăn lại đúng không?”
Kỳ Hàn dừng lại, trên gương mặt kiêu ngạo không lộ ra vẻ gì, đành phải quay lại trong sảnh, nhìn ông lão tóc trắng kia chào: “Ông nội”.
Hắn biết Thành Kỳ Võ ở đây, % là vì chuyện của Thành Kỳ Văn và Trần Bát Hoang. Nhưng, trước mắt nhiều người lắm miệng, nên không tiện để giải thích.