Chương
Năm ngón tay xẹt qua không khí, không khí như bị xé rách, sức mạnh khủng bố khiến dòng khí tách ra hình thành năm đường cong.
Rõ ràng chỉ là những ngón tay người, nhưng giờ lại giống như một thứ vũ khí đáng sợ khiến mọi người nổi da gà, trái tim như nổ tung, cực kỳ sợ hãi.
“Trốn!”, Kỳ Hàn biến sắc, giơ tay đẩy Trần Bát Hoang muốn anh né đi.
Kỳ Hồng cũng hết sức căng thẳng, vô thức bảo Trần Đức chạy mau.
Chỉ là, Trần Đức lại không có trốn, cơ thể vững như Thái Sơn, Kỳ Hàn dùng hết sức mạnh cũng không suy suyển được mảy may.
Anh không những chẳng trốn, mà còn nhấc chân, bước lên trước từng bước một!
Hành động ấy quả thật khiến mọi người sợ ngây người.
Tên này là điên thật rồi à? Lẽ nào anh ta cảm thấy với thực lực Thông Mạch kỳ của mình có thể đàn áp được một thiên tài đã đến Long Tượng kỳ từ năm trước như Kỳ Huyết Ma ư?
Không thể nào, đây tuyệt đối là trứng chọi đá!
Năm ngón tay ấy càng ngày càng gần Trần Đức và không ngừng phóng to trong mắt anh. Kỳ Huyết Ma đánh thẳng về phía ngực phải của anh, mà vị trí kia cũng không trí mạng.
Nhưng, một khi bị đánh trúng, ngực phải của Trần Đức sẽ bị đâm thủng, toàn bộ xương sường, tế bào thần kinh, máu thịt sẽ biến thành một đống thịt nát, khiến anh bị thương hết sức nghiêm trọng!
Nhưng, Trần Đức cũng không lo lắng, hoảng sợ hay sợ sệt một chút nào.
Nếu như là người khác có thực lực như Kỳ Huyết Ma thì với anh có lẽ sẽ rất rắc rối, còn có khả năng đe dọa đến tính mạng mình.
Song, người này lại không phải ai khác, mà là Kỳ Huyết Ma đang trúng kịch độc!
Trần Đức muốn đối phó lão không phải là đơn giản, mà là cực kỳ dễ dàng.
Một người trúng độc năm không chết sẽ có triệu chứng gì?
Nó giống như một tòa nhà cao tầng bị mọt gặm cắn, ăn mòn, đào rỗng mỗi năm. Bề ngoài thì có vẻ lành lặn chẳng sao, nhưng nền móng, trụ cột đã bị phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, gần như muốn sập.
Chỉ cần tìm đúng vị trí, khẽ đánh một phát là một tòa nhà cao chọc trời sẽ ầm ầm sập xuống!
Mà Kỳ Huyết Ma chính là tòa nhà cao tầng sắp sập ấy!
Tim, gan, phèo, phổi của lão đã suy kiệt! Không còn sức sống!
năm dày vò đã khiến cơ thể Kỳ Huyết Ma hoàn toàn bị ăn mòn, đào rỗng, để lại một tai họa ngầm rất lớn trong người lão.
Mà tai họa ngầm ấy được Trần Đức gọi là mệnh môn!
Nó nằm ngay nách của Kỳ Huyết Ma!
Nơi đó giống như một cái ngách, bình thường rất khó rửa sạch và quét dọn, cũng không ai chú ý nhiều.
năm qua, hai bên nách của Kỳ Huyết Ma đã tích trữ rất nhiều nọc độc và cặn. Chỉ cần khẽ động thì có thể khiến chúng tản ra ngay, khiến tòa nhà chọc trời ấy lập tức sụp đổ.
Gương mặt Kỳ Huyết Ma càng trở nên dữ tợn, mấy năm qua, lão chưa từng điên cuồng như vậy. Linh khí giữa năm ngón tay nổ tung, không ngừng súc lực, sức mạnh như vũ bão khiến không khí bắt đầu quay cuồng, rít gào.
“Nhóc con, mày sẽ biết mình có phải con kiến, có nên cho tao giải độc không ngay thôi!”, Kỳ Huyết Ma giận dữ lạnh lùng hét lên, năm ngón tay của lão đã gần ngay trước mặt, chỉ còn chút xíu nữa thôi là sẽ chạm vào Trần Đức.
“Không!”
“Đừng mà!”