Bát Gia Tái Thế

chương 727

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Một chiêu nhìn như nhẹ nhàng, không chút sức, chẳng thể khiến Kỳ Huyết Ma lay động của Trần Bát Hoang lại đánh tan linh khí của lão.

Không… không… không thể nào! Kỳ Huyết Ma không thể nào tưởng tượng nổi, sao lớp phòng ngự của mình lại bị một sức mạnh nhỏ bé như vậy đánh tan chứ?

Ngay khi Kỳ Huyết Ma đang suy nghĩ thì linh khí, sức mạnh của lão vừa đứt gãy, Trần Đức đã giơ nắm tay lên đấm thẳng vào năm ngón tay lão.

“Rắc!”

Phút chốc, cánh tay lão đã gãy nát, bắn ra một đống máu loãng, cơn đau thấu tim chợt truyền đến, cơ thể Kỳ Huyết Ma không khỏi bay ngược ra ngoài.

Cánh tay kia của lão đã biến mất!

Trực tiếp bị một quyền của Trần Bát Hoang đánh thành thịt vụn!

Máu tươi chảy ròng, kéo dài không ngớt, rơi vãi trên không trung, trông cực kỳ đáng sợ!

Mà dòng máu ấy cũng không đỏ như bình thường, mà còn lẫn chút màu đen!

“Mấy cái vạc này cũng là do nhà họ rèn sao?”, Trần Đức nhìn mấy cái vạc trong tiệm hỏi Kỳ Hồng.

“Đúng vậy”, Kỳ Hồng cười đáp: “Có điều chẳng mấy ai mua. Dù sao thì cũng chỉ có một số ít Luyện Đan Sư mới dùng loại vạc này, mà Luyện Đan Sư lại còn hiếm hơn cả gấu trúc”.

“Chà, có vẻ như nhất định phải làm quen với người chị em tốt kia của cô nhỉ”.

Trần Đức không chỉ cần giúp Kỳ Hàn luyện một thanh kiếm tốt mà còn cần có một cái vạc xịn. Hiện tại anh đã có thể ngưng tụ được chân hỏa, chỉ cần có một cái vạc tốt hơn thì lập tức có thể luyện chế ra những viên đan dược cao cấp hơn.

Những chiếc vạc bình thường trên thị trường và những chiếc vạc bán bên ngoài căn bản không đạt yêu cầu. Nói khó nghe một chút, một khi chân hỏa của anh phun ra, hoàn toàn có thể nung chảy những chiếc vạc bình thường đó thành chất lỏng.

Mười phút sau, Kỳ Hồng đưa Trần Đức đến sân vận động duy nhất ở thành phố Ninh An. Lúc này, sân vận động có sức chứa hàng chục ngàn người đã chật kín người, xung quanh liên tục vang lên những chỉ huy giữ trật tự.

“Người chị em này của cô rất nổi tiếng sao?”, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Đức nghi ngờ hỏi:

“Âu Dã Thanh Vũ, anh không biết à?”, Kỳ Hồng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi không biết”, Trần Đức lắc đầu, anh không biết là chuyện bình thường, suốt mười năm qua, anh không ở chiến trường thì ở trong tù, chỉ quen biết chiến sĩ, nhà khoa học, phi hành gia và các nhà nghiên cứu.

Người nổi tiếng, từ trước đến nay anh không hề quan tâm.

“Anh nhìn thấy tấm áp phích kia không?”, Kỳ Hồng lấy vé ra, dẫn Trần Đức đến hàng ghế VIP đầu tiên có vị trí gần sân khấu nhất, cô ta hướng ánh mắt về tấm áp phích trước mặt.

Trên tấm áp phích có một cô gái xinh đẹp với thân hình tuyệt đỉnh, thần thái thanh cao lạnh lùng, dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, chấn động lòng người.

Nhìn trong ảnh, Âu Dã Thanh Vũ lại là một nữ thần khác, nhan sắc của cô ta không hề kém Tống Ngữ Yên và Hạ Thiên Tuyết. Thậm chí xét về khí chất, cô ta còn xuất sắc hơn, có thêm sự tiên khí của một ngôi sao nổi tiếng.

“Trần Bát Hoang?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, nghe thấy có người gọi tên mình, Trần Đức bất giác quay đầu lại, vậy mà lại gặp lại một người quen.

Tô An Khê!

Trần Đức gần như sắp quên cô gái tên Tô An Khê này rồi, có điều vừa nhìn thấy cô ả anh vẫn có thể nhận ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio