Chương
“Thông tin của anh cũng nhanh nhạy đấy chứ. Nhưng tôi đã có người được chọn rồi”, Âu Dã Thanh Vũ không thích Cao Viễn, thậm chí trong mắt còn lóe lên vẻ chán ghét.
Chẳng qua là vì thân phận của đối phương nên mới không tức giận hay thẳng thừng từ chối.
“Có người được chọn? Ai?”, Cao Viễn khó hiểu hỏi, hoàn toàn làm lơ Trần Đức: “Là Kỳ Hàn kia? Hay là cậu chủ nhà ai?”
“Là tôi”.
Trần Đức ngồi cạnh bỗng mở miệng nói: “Nhà họ Trần, Trần Bát Hoang”.
Trần Đức vừa nói xong, ánh mắt Cao Viễn lập tức chuyển sang người anh, rồi lại nhìn về phía Âu Dã Thanh Vũ: “Là anh ta? Trần Bát Hoang?”
“Đúng vậy”.
Âu Dã Thanh Vũ gật đầu, rồi giới thiệu với Trần Đức: “Người này là Cao Viễn, anh Cao đến từ nhà họ Cao đứng thứ trong gia tộc địa sát. Cũng là người thừa kế thứ nhất của nhà họ. Biết bảng xếp hạng Ngọa Long không? Anh ta xếp thứ đó”.
Âu Dã Thanh Vũ giới thiệu khá tỉ mỉ, chủ yếu là để Trần Đức biết được thân phận của Cao Viễn. Cô ta lo Cao Viễn sẽ bị một người bá đạo như Trần Đức làm thịt.
Dù gì với tính cách kiêu căng ngạo mạn của Cao Viễn thì trước giờ đều khiến người ta hết sức chán ghét.
“Ha ha, Thanh Vũ, phải khiêm tốn chút chứ? Thứ hạng, thân phận gì đó đều là vật ngoài thân thôi. Chủ yếu vẫn phải xem thực lực như thế nào. Chẳng phải cũng có một số người không tham gia xếp hạng cũng rất mạnh đó à?”
Cao Viễn trông như muốn khiêm tốn, nhưng thực ra lại hết sức kiêu ngạo và vênh váo. Trên trán vẫn luôn lộ ra vẻ khinh người:
“Ơ mà, Trần Bát Hoang này, anh bảo vệ cô Thanh Vũ ngày thì có nắm chắc không thế? Đến cảnh giới gì rồi?”
Trần Đức vừa không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, mà chỉ bình tĩnh đáp: “Chắc khoảng Thông Mạch trung kỳ đến hậu kỳ, còn thiếu một chút là đến hậu kỳ”.
“Thông Mạch trung hậu kỳ?”, Cao Viễn lộ ra vẻ bất lực đầy lo lắng: “Thanh Vũ, may mà anh hỏi, em xem coi, em tìm đâu ra vậy? Là võ giả trong thế tục à?”
“Đúng vậy, là đến từ thế tục, nhưng…”
Âu Dã Thanh Vũ định giải thích, kể Trần Đức lợi hại như thế nào, nhưng Cao Viễn lại trực tiếp ngắt lời cô ta, quay sang nói với Trần Đức: “Trần Bát Hoang, có lẽ anh vẫn chưa hiểu được sự tranh chấp giữa những gia tộc lánh đời chúng tôi gay gắt như thế nào. Anh biết gia tộc lánh đời không?”
“Biết”, Trần Đức gật đầu đáp.
“Biết là tốt rồi, tôi đỡ phải giải thích thêm. Chắc anh cũng biết rõ thực lực của các gia tộc lánh đời mạnh cỡ nào nhỉ? Thanh Vũ chính là người trong các gia tộc ấy. Cô ấy mà còn cần bảo vệ thì có thể thấy kẻ thù phải mạnh đến cỡ nào rồi đó”.
“Rất mạnh à?”, Trần Đức hỏi, anh quả thật không biết Âu Dã Thanh Vũ phải đối đầu với kẻ nào, cũng khá là ngạc nhiên khi với thực lực của nhà họ Âu Dã mà sao còn cần tìm người bảo vệ.
“… lấy ví dụ như tôi đi, tôi là Long Tượng sơ kỳ, có lẽ anh chưa tới cảnh giới này nên không biết. Nhưng tóm lại là giữa Long Tượng sơ kỳ và Thông Mạch Kỳ thì sự chênh nhau của cả hai là mấy chục, thậm chí cả trăm lần. Trông anh thì chắc khoảng , tuổi. Tuổi này mà mới đến Thông Mạch Kỳ thì chắc cũng thuộc dạng yếu”.
“Tư chất của tôi cũng không coi là biến thái, nhưng vẫn có thể xem là mạnh. Mà ngay cả tôi cũng không thể đảm bảo % sẽ bảo vệ được Thanh Vũ”.