Chương
“Biết cậu chủ nhà tôi là ai là tốt rồi, cô Âu Dã, tôi cho cô phút để suy nghĩ”.
Người đàn ông trung niên nói xong, chưa chờ Âu Dã Thanh Vũ trả lời đã xoay người đi lên lầu, biến mất ở lầu một của quán bar.
Mà sắc mặt của Âu Dã Thanh Vũ lại hết sức lạnh lùng.
Lữ Đông Dã!
Người này giống như tên của hắn ta vậy, cực kỳ ngông cuồng, hoàn toàn là một kẻ điên, chuyện gì cũng làm được.
Đúng là nhà họ Âu Dã quen rất nhiều người và có qua lại với nhiều cao thủ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không giải quyết được rắc rối trước mắt. Không thì cô ta cũng chẳng cần tìm Trần Bát Hoang bảo vệ.
Tên điên Lữ Đông Dã kia, nếu mà chọc điên hắn ta, mặc kệ cô có lai lịch gì cũng sẽ dứt khoát ra tay, không bàn cãi gì hết.
Thế nhưng, cô ta cũng không muốn ca múa cho một tên điên.
Cô ta đúng là một ca sĩ rất thích múa hát, nhưng không phải là để mua vui cho người khác. Đối với Âu Dã Thanh Vũ, nó là nghệ thuật.
“Thanh Vũ… hay là… đi một chuyến?”, sắc mặt Cao Viễn trắng bệch, bài học Lữ Đông Dã để lại cho hắn quá đau, thế nên giờ hắn nói chuyện cũng hơi run, nhỏ giọng nói: “Chỉ là hát một bài thôi, chắc là… sẽ không có chuyện gì khác nữa đâu!”
Âu Dã Thanh Vũ nhíu đôi lông mày lá liễu, giống như tờ giấy xuất hiện nếp nhăn khiến người ta thương tiếc.
Cô ta thật sự không muốn đi.
Múa hát cho Lữ Đông Dã là đang sỉ nhục cô ta, sỉ nhục nghệ thuật!
Lời nói của Cao Viễn khiến cô ta có chút buồn nôn.
“Thanh Vũ, hay là đi xem đi, em cũng biết tên Lữ Đông Dã kia chính là kẻ điên, nhưng… em yên tâm, anh và tên kia cũng coi như là quen biết, hắn ta sẽ không làm gì em đâu”, Cao Viễn nơm nớp lo sợ khuyên nhủ, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ.
Nếu là người khác, ví dụ như một người trong thế tục như Trần Đức hay đệ tử của gia tộc khác, ai dám bảo Âu Dã Thanh Vũ đi múa hát thì hắn chắc chắn sẽ nổi giận, giết chết đối phương.
Nhưng, tên này là Lữ Đông Dã! Người từng dạy cho hắn một bài học!
Tuy cảnh giới của hắn và Lữ Đông Dã ngang nhau, nhưng hắn ta lại là một tên điên, hành xử điên, mà tự mình rèn luyện cũng cực kỳ điên cuồng.
Hắn ta chẳng những cái gì cũng dám làm, mà quan trọng nhất, cùng là Long Tượng sơ kỳ, nhưng Lữ Đông Dã lại mạnh hơn hắn, hơn nữa, còn mạnh hơn rất nhiều.
Sự chênh lệch này giống như cùng là học phổ thông, nhưng có người cấp đã hiểu được kiến thức đại học, có thực lực ngang ngửa sinh viên. Mà có người cũng học cấp , lại chỉ giới hạn trong cấp , hoặc chỉ là lớp hay lớp .
Chẳng hạn như Trần Bát Hoang, hắn cho rằng anh chính là loại người đó. tuổi mới đến Thông Mạch Kỳ, mà hắn cũng đã là Thông Mạch Kỳ. Cùng là Thông Mạch Kỳ, nhưng chắc chắn là hắn mạnh hơn Trần Bát Hoang rất nhiều.
Thế nên, Cao Viễn mới có thể nói sự chênh lệch giữa mình và Trần Bát Hoang là cả trăm lần.
Mà sự chênh lệch giữa hắn và Lữ Đông Dã cũng đã mấy lần, thậm chí là cả chục lần.