Chương
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là dòng máu tanh nồng, khó chịu, chói mắt chảy trong hội trường!
“Grừ!”
Một tiếng gầm thét già nua vang lên trong khách sạn, ông nội của Thành Kỳ Võ, Thành Khuê Phong đã biết được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc, cũng như chân tướng, lão ta thực sự phát điên rồi.
Một loại khí thế vô biên như núi cao biển lớn tản ra tứ phía.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Lục Phong, những người còn lại hầu như đều không chịu nổi, một luồng sức mạnh đáng sợ đè xuống khiến bọn họ phải quỳ xuống đất.
Trong một đêm, hai vị cậu chủ – người kế thừa của nhà họ Chu và nhà họ Thành đều chết thảm, chuyện này căn bản không thể che giấu được, nhanh chóng lan rộng khắp thành phố Vân Bắc, rất nhiều người đã nhận được tin tức.
Trong nhà họ Kỳ, Kỳ Hàn đang rất căng thẳng, sau khi nghe được tin tức từ Kỳ Hồng, hắn cũng vô cùng sửng sốt, không nói nên lời, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: “Tên… tên điên này… mạnh quá…”
“Đúng vậy anh à, may quá, may là lúc đầu anh chọn đi theo chứ không phải phản lại anh ta…”, Kỳ Hồng nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng, ngoài sự bàng hoàng còn có chút yêu mến và thích thú.
…
Nhà tù Vân Bắc, bãi đậu xe dưới tầng hầm của trung tâm mua sắm, Trần Đức đã đến đây theo lịch hẹn.
Hình Tông Đài vẫn luôn đợi ở đây nên chưa nhận được tin tức về cái chết của hai gia tộc, dưới sự sắp xếp của ông, Trần Đức rất nhanh đã gặp lại Chu Hồng Diễu.
Không nói nhiều lời, Trần Đức trực tiếp ném hai cái đầu xuống đất.
Đầu của Chu Diệu Hoa và Thành Kỳ Võ từ trong vỏ bọc áo quần rơi xuống, xuất hiện trong mắt Chu Hồng Diễu.
Đột nhiên, Chu Hồng Diễu trở nên cực kỳ mất bình tĩnh.
Trợn trừng mắt mà nhìn chòng chọc vào hai cái đầu kia.
Trong phòng thăm tù, trước tấm kính ở giữa.
Ở bên trái đặt một cái đầu người và bên phải cũng đặt một cái đầu người.
Máu trên hai cái đầu đều đã chảy khô, dung mạo bọn họ khác nhau, tóc tai cũng khác nhau, thứ duy nhất giống nhau chính là đôi mắt, đôi mắt cho dù có chết đi cũng không nguôi sợ hãi.
Ánh mắt Chu Hồng Diễu cũng không khác gì bọn họ, ông ta tất nhiên nhận ra hai người này, một người là Chu Diệu Hoa, người kia là Thành Kỳ Võ, hai người này dù cho chết đốt thành tro ông ta cũng không thể quên được.
Con trai, con gái, cháu gái, cháu trai ông ta, toàn bộ đều chết trong tay thằng ranh khốn kiếp này.
Chu Hồng Diễu run rẩy đứng lên, vành mắt đỏ bừng.
Ông ta chậm rãi khuỵu xuống, giọng nói quện đặc như sáp đóng cục trong cổ họng, khốn khổ khạc ra từng chữ: “Các con có thấy không, bọn nó chết rồi, bọn nó chết thật rồi, ha ha ha ha…”
Chu Hồng Diễu không thể tin được, một mình Trần Bát Hoang, một thằng nhóc mới hơn tuổi đầu, vậy mà có thể giết chết Chu Diệu Hoa, Thành Kỳ Võ.
Bọn chúng là những người thừa kế của hai gia tộc lớn vùng Vân Bắc cơ mà!
Bất cứ khi nào bọn chúng ra ngoài, bên người đều cao thủ như mây, muốn giết có thể nói là khó hơn lên trời.