Chương
Phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, Tưởng Sơ Linh cầm lấy di động, viết một đoạn tin nhắn báo cáo tình hình cho cấp trên. Còn Trần Đức thì rang một mâm đậu phộng, rót mấy ly rượu, thích thú nhấm nháp bình rượu trăm năm.
tiếng sau, ngoài cửa bỗng vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa.
Tưởng Sơ Linh lập tức như một con thỏ bị giật mình, nhảy lên khỏi sô pha, trong con ngươi lóe lên vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“…”, Trần Đức thấy phản ứng ấy của cô ta thì cạn lời, đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông khoảng tuổi, để tóc húi cua, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Đó là Thanh Phong!
Đã mấy ngày, cuối cùng Giang Hồ Hải cũng từ Giang Bắc đi đến thành phố Tần.
“Xin chào chủ nhân!”, Giang Hồ Hải thấy Trần Đức lập tức quỳ một gối xuống.
“Ừ, vào đi”.
Giang Hồ Hải vừa đến gần cửa, Trần Đức đã cảm giác được hơi thở của ông ta, thế nên cũng không bất ngờ. Anh xoay người vào phòng khách, Giang Hồ Hải bèn theo sau.
“Sơ Linh?”
“Sư huynh?”
Vừa bước vào cửa, Tưởng Sơ Linh và Giang Hồ Hải đã kinh ngạc nhìn nhau.
“Hai người quen nhau à?”, Trần Đức liếc cả hai, hỏi.
“Vâng thưa chủ nhân, Tưởng Sơ Linh… xem như là sư muội của tôi”, Giang Hồ Hải giải thích: “Em ấy và tôi có cùng một sư phụ. Sau khi sư phụ chết, tôi đã tham gia vào Không Động, nên đó giờ vẫn chưa gặp lại”.
Anh dùng ngón tay khắc ký hiệu lên lò luyện!
Cũng không biết là do ngón tay quá cứng, lực độ quá lớn, hay là chiếc lò đồng sau khi bị chân hỏa nung đốt đã trở nên mềm đi, mà đầu ngón tay anh tựa như đang nhảy múa trên cái lò, vẽ từng đám ký tự.
Trần Đức không lo sẽ có người đủ sức đọc hiểu những ký tự này.
Thứ nhất, những ký tự này không thể đứng một mình, cần hơn một ngàn ký tự thế này mới có thể bày trận pháp.
Thứ hai, muốn hình thành trận pháp, ngoài những ký tự này ra, còn cần rất nhiều linh khí.
Hai thứ thiếu một cũng không được.
Cho nên.
Cho dù người ta nhìn thấy, cũng không học nổi.
Huống chi.
Khi bắt đầu đúc, những ký tự này cũng sẽ dần biến mất.
Khoảng hơn một giờ sau, trên toàn thân chiếc lò đồng đã xuất hiện đầy những ký tự kỳ quái, nét cuối cùng hạ xuống, Trần Đức hít sâu một hơi, sau đó, hai tay đặt lên trên lò đồng, hét lớn:
“Lửa lên!”
Đồng thời.
Phụt một tiếng.
Trong lòng bàn tay anh, hai tia lửa màu trắng lại lần nữa xuất hiện, hoàn toàn bao trùm chiếc lò đồng, mà những loại binh khí khác nhau đặt ở tám phương hướng trong phòng bát quái cũng phun lửa hừng hực, đốt cháy tám phương vị trong phòng.