Chương
“Không, không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận xem tôi có nằm mơ không thôi…”, Âu Dã Tinh Vân run rẩy nói, trái tim ông ta đã bị ngọn búa bằng lửa kia đánh cho tan tành rồi: “Tôi… tôi đúng à… mắt chó khinh người mà… Người kia… cậu ta… rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào vậy???”
Kỹ thuật rèn như thế…
Không cần phải nói thêm gì nữa.
Trần Bát Hoang tuyệt đối, tuyệt đối ở cảnh giới cao hơn ông ta. Ông ta sống mấy chục năm chưa bao giờ nhìn thấy kỹ thuật này, từ sự hình thành thanh kiếm, có thể thấy nó sẽ sắc bén hơn kiếm bình thường, ông ta có thể cảm nhận được uy lực toát ra từ nó.
Ông ta dám xác định.
Xác định trăm phần trăm.
Đây không phải một thanh kiếm tầm thường!
Là linh khí!
Âu Dã Tinh Vân tin tưởng phán đoán của mình.
Bởi vì.
Ông ta đã gặp được Long Ngâm, biết được hơi thở của linh khí.
Đồng thời, năm trước, ông ta cũng từng chính tay chế tạo một thanh linh khí.
Linh khí hạ phẩm.
Vật liệu từ Thiên Phương Thạch và kiếm của Vân Huyền Thương Không tuy rất quý giá, là cực phẩm, thế nhưng nếu do Âu Dã Tinh Vân chế tạo cũng chỉ có % cơ hội luyện thành linh khí mà thôi.
% còn lại, cùng lắm chỉ là một thanh linh khí ai cũng có thể nhận chủ được!
Nhưng mà.
Trần Bát Hoang lại có thể biến nó thành linh khí.
Đó cũng chính là điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt là…
Từ dáng dấp, khí tức tỏa ra quanh thân kiếm có thể thấy được…
Đây hoàn toàn không phải linh khí hạ phẩm tầm thường!
Mà đã là linh khí trung phẩm rồi!
Cái gì gọi là đỉnh chóp của Hoa Hạ? So với Trần Bát Hoang, ông ta là con chó à?!
Nếu nói là chó thì cũng là đề cao ông ta quá rồi!
Nhớ đến mình vừa định dạy cho Trần Bát Hoang một bài học, rồi nào là lên mặt dõng dạc, ánh mắt coi thường nhìn Trần Đức, Âu Dã Tinh Vân thực sự muốn tát mình thêm mấy cái!
Với tình hình hiện tại mà nói…
Người kiêu căng, ngạo mạn, tự phụ kia là Trần Bát Hoang?
Không phải!
Từ đầu đến cuối, người tự phụ chính là ông ta!
Âu Dã Tinh Vân cảm thấy mệt chết đi được, không chỉ mệt tim, cả người cũng mệt, thế là phịch một cái ngồi bệt xuống đất!
Thực là đáng giận!