Chương
Khi mọi chuyện kết thúc, cho dù người mạnh mẽ như Trần Đức cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cực kỳ uể oải.
Thật may mắn.
Mọi thứ đều như mong đợi, hoàn thành rồi!
Kể từ giờ trở đi, cuối cùng anh cũng có thể luyện đan rồi!
“Cậu chủ Trần!”
Trần Đức một tay cầm kiếm, một tay xách vạc vừa bước ra khỏi phòng bát quái, Âu Dã Tinh Vân đang ngồi trên mặt đất đột nhiên lao tới như một con thỏ, sau đó quỳ xuống cái phịch: “Cậu chủ, lão già cổ hủ này…xin hãy nhận lão già cổ hủ này làm đồ đệ, truyền lại phương pháp rèn binh!”
Âu Dã Tinh Vân quỳ xuống với vẻ mặt thành khẩn và chân thành.
Hơn tám giờ trôi qua, ông ta nhớ lại nhiều kỹ thuật khác nhau, cuối cùng cũng biết Trần Đức đã sử dụng loại nào.
Trận pháp rèn binh!
Từ xa xưa tổ tiên của gia tộc Âu Dã cũng đã từng sử dụng phương pháp này, nhưng tiếc là…lưu truyền đến tận bây giờ, phương pháp rèn binh trước đây sớm đã đứt đoạn và biến mất trong quá trình lịch sử lâu đời, đến thời đại của ông ta, chỉ có thể dùng phương pháp rèn binh khác.
Chỉ là, phương pháp của ông ta so với trận pháp rèn binh chỉ là cấp thấp.
Cấp thấp trong hàng cấp thấp!
Nếu lại có thể đạt được sự truyền thừa này, có thể để lại truyền thừa này cho gia tộc Âu Dã, cho dù phải chết ngay lập tức, ông ta cũng không chút do dự!
“À…”
Trần Đức không ngờ đến cảnh này, ông lão khoảng tám mươi chín mươi tuổi quỳ xuống trước mặt anh khiến anh hết sức kinh ngạc.
“Xin lỗi, tôi không nhận đồ đệ”.
Trần Đức biết trình độ của mình đang ở mức nào, không đủ tư cách để nhận đồ đệ, đương nhiên…điều quan trọng nhất là anh hoàn toàn không có suy nghĩ này.
Phớt lời Âu Dã Tinh Vân, anh rời khỏi phòng bát quái.
“Ông nội Tinh Vân, ông đứng dậy trước đi, về phương pháp rèn binh đó, say này hãy nghĩ cách…”, Âu Dã Thanh Vũ đỡ Âu Dã Tinh Vân dậy rồi rời khỏi mật thất.
Trần Đức không ở lại gia tộc Âu Dã lâu mà trực tiếp quay lại nhà họ Kỳ, việc đầu tiên khi trở về chính là ngủ.
Anh thực sự quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, đến tận sáng hôm sau mới hồi phục như cũ, tỉnh dậy đi ra ngoài.
Khi bước ra khỏi biệt thự, người đầu tiên anh nhìn thấy là Kỳ Hồng.
Hình như cô ta đã đợi ở ngoài cửa rất lâu: “Cậu chủ Trần, anh tôi nói phía Chu Hồng Diễu đã có kết quả rồi, bảo tôi đưa anh qua đó một chuyến”.
“Ừm, đợi tôi một lát”.
Trần Đức quay lại lấy trọng kiếm, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Hồng, hai người đi đến viện chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật của nhà họ Kỳ. Tại đây có rất nhiều khu vực trang bị các thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, tụ hợp rất nhiều chuyên gia nghiên cứu khoa học.