Chương
Đúng lúc này, cửa sân bị đẩy ra, một thanh niên hai mươi tám hai mươi chín tuổi đẩy cửa bước vào, trên thắt lưng đeo Thái Đao, cung kính khom lưng: “Sư tôn!”
“Ừm!”
Lá cây rơi xuống đất, Phương Tâm Ngọc mở mắt ra: “Có chuyện gì?”
“Sư tôn, sau khi Tà Vô Cương chết, không phải sư tôn bảo con theo dõi Trần Bát Hoang sao? Mới một ngày trước, hắn…đã đưa Chu Hồng Diễu rời khỏi nhà tù rồi”.
“Ngoài ra, Thành Kỳ Võ và Chu Diệu Hoa đều chết trong tay hắn”.
“Ồ?”, Phương Tâm Ngọc đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt râu: “Tên này quả thực rất có bản lĩnh, có vẻ là đã biết thân phận của ta rồi”.
“Chuyện này con không rõ lắm. Chu Hồng Diễu đã bị đưa tới nhà họ Kỳ. Nhà họ Kỳ rất cảnh giác, dưới tình huống phải che giấu thân phận, đệ tử tạm thời không vào được”.
“Ừm, khoảng thời gian này con bí mật theo dõi Trần Bát Hoang, vậy mà hắn không phát hiện ra con sao?”, Phương Tâm Ngọc ngồi dưới gốc cây cổ thụ, trên chiếc ghế đan bằng mây, gió thổi qua, bộ râu khẽ đung đưa theo, quả thực có chút phong độ của tiên nhân.
“Tạm thời vẫn chưa, hắn rất cảnh giác. Kỳ thực, để không bại lộ thận phận con chưa từng thực sự tiếp cận hắn”, sắc mặt tên đệ tử tức giận, khó hiểu, phẫn uất nói: “Sư tôn, sao không để con trực tiếp giết chết hắn? Sao lại phải che giấu thân phận?”
“Đừng sốt ruột, Huyết Lãnh, trước khi giết người phải xem hắn có xứng để con động thủ không, hiểu chưa?”, Phương Tâm Ngọc bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ, có những chuyện phải giữ bình tĩnh, có thể, sẽ có người giúp chúng ta giết hắn”.
“Ý sư tôn là nhà họ Thành, nhà họ Chu sao?”, Huyết Lãnh hỏi.
“Không sai”.
Phương Tâm Ngọc vuốt râu, cười nhẹ: “Nhà họ Chu và nhà họ Thành sẽ thay chúng ta giết hắn”.
…
Trong nhà họ Kỳ, Kỳ Hàn nhìn chằm chằm vào Phương Tâm Ngọc một lúc, sau đó mới nói: “Tôi không chỉ biết mà còn đã từng gặp ông ta. Sáu năm trước, ông ta từng đến Vân Bắc, còn đấu với Thành Khuê Phong một trận”.
“Thành Khuê Phong, đây lại là vị nào? Nhà họ Thành?”, Trần Đức hỏi.
“Đúng vậy, ông ta là ông nội của Thành Kỳ Võ và là bố của gia chủ nhà họ Thành, Thành Cực An. Thực lực của lão ta có thể nói là đại diện cho đỉnh cao của Vân Bắc… Đương nhiên, đó là trước khi Phương Tâm Ngọc xuất hiện”.
“Sáu năm trước Thành Khuê Phong đã là cường giả Linh Căn kỳ, nhưng ông ta vẫn thua Phương Tâm Ngọc. Trong trận đấu đó, Phương Tâm Ngọc chỉ dùng một chưởng”.
“Một chưởng đó khiến Thành Khuê Phong bị thương nặng. Lúc đó, Thành Khuê Phong vẫn là gia chủ của nhà họ Thành. Chính vì một chưởng đó nên Thành Cực An đã thế chỗ ông ta. Nhiều năm qua…Thành Khuê Phong rất hiếm khi xuất hiện, nghe nói…nghe nói là đang dưỡng thương”.
“Cho nên ông ta mệnh danh là võ giả mạnh nhất Vân Bắc”.
“Tôi hiểu rồi……”
Trần Đức hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ, muốn tìm được Phương Tâm Ngọc, anh phải bắt đầu từ Thành Khuê Phong?