Chương
Thế nhưng, khi lấy được thuốc giải, cô ta lại có chút do dự, không muốn uống nó.
Bởi vì…
Sau khi uống viên thuốc này thì giao dịch giữa cô ta và Trần Đức cũng sẽ chấm dứt.
Cô ta không nỡ!
Tuy nhiên, cuối cùng Hồng Y vẫn uống nó. Chất độc đã đeo bám cô ta suốt một thời gian dài, mang đến cho cô ta vô số đau đớn, quan trọng hơn chính là vì trúng độc mà cô ta không thể thi triển thực lực chân chính của mình.
Sau khi nuốt đan dược, một dòng nước ấm chợt chảy khắp cả người, Hồng Y rõ ràng cảm giác được chất độc vẫn quấn lấy cơ thể mình giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng yếu đi, thay đổi.
Cơn đau đớn và giày vò trong cơ thể cũng vơi đi rất rất nhiều.
“Trong đây còn có viên đan dược, mỗi ngày uống một viên. Sau khi uống hết thì độc trong người cô sẽ hoàn toàn biến mất”, Trần Đức nhìn Hồng Y nói: “Thỏa thuận giữa chúng ta đến đây là kết thúc”.
“Trần Bát Hoang, cám ơn anh, tôi, nợ anh một điều”.
“Nợ nần gì cứ, chúng ta chỉ là trao đổi mua bán mà thôi”, Trần Đức ôn hòa cười nói: “Cô cũng bảo vệ tôi lâu thế rồi mà, không phải sao?”
“Tôi nói nợ chính là nợ!”, Hồng Y lập tức vứt bỏ phong thái của một cao thủ, bướng bỉnh hừ hừ nói: “Anh có ý kiến gì hả?”
“…”
Trần Đức bất lực, giây trước còn anh này anh nọ, thoáng chốc đã hung dữ với mình như vậy rồi, phụ nữ đều là thế à? Anh cạn lời nói: “Được rồi, tùy cô”.
“Vậy mới đúng chứ”.
Mặt ngoài Hồng Y trông rất bình thường, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng kích động, thậm chí còn kích động hơn cả khi Trần Đức đánh bại Lục Phong.
Mấy năm trước, bởi vì sự giận dỗi và bướng bỉnh của mình, Hồng Y đã lén chạy đến thế tục du lịch, chơi đùa. Nhưng mà, không ngờ lại chịu thiệt trúng độc ở đây khiến thực lực tụt dốc không phanh nên đành phải phong ấn phần lớn thực lực. Do đó, cũng khiến cô ta không thể về nhà!
Bây giờ, qua mấy năm, cuối cùng cô ta cũng có thể thoát khỏi nó và về nhà thì hỏi sao không kích động cho được?
Chỉ có Hồng Y mới biết thuốc giải của Trần Đức quan trọng với mình như thế nào.
“Trần Bát Hoang, anh phải chăm chỉ tu luyện đi, hy vọng lần sau gặp anh sẽ không yếu như bây giờ”, Hồng Y nói nhỏ một tiếng rồi nhún người bay khỏi nhà họ Kỳ.
“Yếu? Có yếu cũng mạnh hơn cô, ok?”, Trần Đức nhìn chằm vào bóng lưng Hồng Y, lẩm bẩm một tiếng.
ngày qua, anh đều giành thời gian luyện chế thuốc giải cho Hồng Y. Sau đó, Trần Đức lại dùng một ngày luyện thêm một số đan dược.
Mãi đến sập tối, điện thoại chợt đổ chuông anh mới dừng lại, trên màn hình hiện lên hai từ chị Diêm.
“Chị Diêm?”
“Bát Hoang, cậu có rảnh không?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Diêm Thanh Nhã.
“Giờ tôi không ở thành phố Tần, có chuyện gì hả?”
“Bát Hoang, chẳng phải cậu biết chữa bệnh ư? Mộng Mộng, Mộng Mộng, con bé bị bệnh rồi”, trong giọng nói của Diêm Thanh Nhã tràn ngập vẻ sầu lo.
“Chị Diêm, chị đừng cuống, đã dẫn con bé đi bệnh viện chưa? Bác sĩ nói sao?”