Chương
Chính vì thế, cô ta mới không giết Trần Bát Hoang.
Nếu không, lúc này Trần Bát Hoang đã là một cái xác lạnh lẽo.
Tuy nhiên…
Trước đó, Âu Dã Tư Linh tin chắc rằng mình có thể lấy lại kiếm tâm Long Ngâm mà không cần phải giết Trần Bát Hoang. Bởi vì… ít có ai trong thế tục có thể kháng cự được sức hấp dẫn của võ kỹ, cũng như có thể chịu được sự uy hiếp và đe dọa của một cô gái xinh đẹp như cô ta.
Thế nhưng…
Trần Bát Hoang lại khiến cô ta có cảm thấy rất bất ngờ.
Thật sự bất ngờ!
Dường như người đàn ông này không giống với những gã đàn ông mà cô ta quen biết.
Những gã đàn ông khác sẽ vì vẻ ngoài và thực lực của cô ta mà ngoan ngoãn phục tùng, theo đuổi và che chở cô ta, chấp nhận làm tùy tùng cho cô ta, tranh giành để được thể hiện bản thân trước mặt cô ta.
Nói tóm lại, đối với những gã trẻ tuổi khác, gần như cô ta muốn gì là được đó.
Thế nhưng…
Trần Bát Hoang không như vậy.
Hơn nữa, người này cũng không có vẻ gì là sợ chết.
Từ lúc bắt đầu, linh khí trong cơ thể cô ta đã ào ào tuôn ra, như sóng biển gào thét mà đến, che kín khoảng không gian xung quanh đây, đồng thời bao phủ Trần Đức, nếu đổi lại là những tu sĩ Linh Căn kỳ khác, e là đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu rồi…
Nhưng Trần Bát Hoang vẫn đứng thẳng.
Mặc dù chân của anh đã bị lún xuống sàn nhà, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, nhưng anh vẫn ôm chặt cô gái trong ngực, liều mạng đứng vững.
Có một khoảnh khắc, Âu Dã Tự Linh cảm thấy rất hâm mộ cô gái kia.
“Anh nói đúng, tôi sẽ không giết anh!”, Âu Dã Tư Linh thu kiếm, cùng lúc đó, linh khí xung quanh nhanh chóng rút đi như thủy triều, cô ta đã có cái nhìn khác về Trần Bát Hoang.
Nếu ngay từ đầu, Trần Bát Hoang chấp nhận giao ra kiếm tâm Long Ngâm, thì cô ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa, đền bù cho anh ta một bộ võ kỹ.
Có điều, bắt đầu từ giây phút đó, cô ta sẽ xếp Trần Bát Hoang và những gã đàn ông khác vào cùng một loại.
Những người này… không xứng qua lại với cô ta.
Âu Dã Tư Linh thu kiếm lại và nói: “Nói đi, phải làm sao thì anh mới bằng lòng giao ra kiếm tâm”.
“Muốn tôi giao kiếm tâm cũng không khó, chỉ cần cô nói cho tôi biết chuyện của bố mẹ tôi là được”, Trần Đức giữ lại kiếm tâm Long Ngâm chỉ với hai mục đích, một là vì tìm kiếm hung thủ đã sát hại anh em của mình, hai là muốn tìm được bố mẹ mình.
Hung thủ đã sát hại anh em của anh vẫn chưa chết hết.
Và anh vẫn chưa tìm được bố mẹ.
Không biết bọn họ sống chết thế nào thì sao anh có thể giao ra được?
“Anh cảm thấy với thực lực của anh hiện tại thì có tư cách đặt câu hỏi cho tôi à?”
Giọng Âu Dã Tư Linh cực lạnh, không nghe ra một chút tình cảm nào, cứ như cô ta là một người vô tình vậy.
Trần Đức im lặng.