Chương
“Không quen”.
Trần Đức lắc đầu, anh thực sự chưa từng gặp hai người đó: “Tuy nhiên xem dáng vẻ này cũng không phải người tốt đẹp gì”.
“Đúng vậy, cậu Trần, cậu đừng nóng vội, để tôi ra ngoài nhìn xem mấy tên khốn kiếp đó là từ đâu tới mà dám gây chuyện tại trung tâm Thế kỷ”, Đường Hiển Sinh với tư cách là hội trưởng Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc đích thân ở đây trấn thủ còn có người dám tới gây rối, quả đúng là quét sạch thể diện của ông ta.
Sao có thể nhẫn nhịn chuyện này?
Nói xong ông ta lập tức đứng dậy dẫn theo một vài người đi ra ngoài Trung tâm Thế kỷ.
“Lão Đường, ông đợi đã!”
Đúng lúc này, Trương Thiên Dương chủ nhân đường Đông lên tiếng: “Nơi đây nói thế nào cũng là địa bàn của tôi, vẫn là để tôi ra xem xem sao, đối phó với hai người trẻ tuổi không cần ông phải đích thân ra tay”.
Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc về cơ bản tương đương với vị trí cao nhất ở Hoa Bắc, ở khía cạnh nào đó, ngay cả quan chức hàng đầu của ba thành phố Hoa Bắc khi đưa ra sách lược, thay đổi quan trọng nào cũng phải trưng cầu ý kiến của họ.
Người bình thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của họ, thân phận cao quý, là nhân vật nắm quyền thế chân chính, ra tay với hai tên thanh niên đúng là có chút dùng dao mổ trâu giết gà rồi.
“Thế này đi chủ tịch Trương, chúng tôi đi cùng ông, nếu thực sự xảy ra chuyện chúng tôi lại hành động”, Đường Hiển Sinh đáp: “Hai tên nhãi đó không phải là người bình thường”.
Trương Thiên Dương hơi ngẩn người nhưng lập tức hiểu được ý của Đường Hiển Sinh: “Như vậy cũng tốt, vậy mời ông cùng tôi đi một chuyến”.
Chẳng bao lâu, nhóm người Trương Thiên Dương đã ra đến ngoài, có vài người Đường Hiển Sinh của Hiệp hội võ thuật bên cạnh, ông ta cũng không gọi thêm vệ sĩ nữa mà đi thẳng tới trước cửa trung tâm Thế kỷ.
Sự xuất hiện của họ lập tức gây ra một tràng náo động.
“Đó không phải là Trương Thiên Dương sao? Ông ta vậy mà đích thân tới rồi!”
“Gia chủ của gia tộc đứng đầu tỉnh Hoa Bắc, chậc chậc, hai tên đó lần này thảm rồi!”
“Dám tới đây gây náo loạn, kết cục đã rất rõ ràng rồi có được không?”
“…”
Người vây xem ít nhất cũng có hai đến ba nghìn người, từng người đều phát ra từng đợt chế giễu, trong mắt họ, Trương Thiên Dương chính là ông trời của thành phố Tần, là nhân vật đỉnh cấp số một tại đây.
Dám gây chuyện trên địa bàn của ông ta đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
“Đám kiến hôi đáng chết này”, tên đàn ông mặc vest đầu bẹt vô cùng tức giận: “Cậu chủ, để tôi tùy tiện tóm hai tên rồi giết chết khiến chúng câm miệng lại!”
Bên cạnh hắn ta là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo choàng kiểu cổ màu nâu nghe vậy bật cười đáp: “Nếu đã biết là kiến hôi, tại sao phải thiển cận như bọn chúng, Cổ Lâm, tôi chưa nói với anh là đừng chấp nhặt với đám kiến hôi đó sao?”
“Vâng…”
Cổ Lâm đáp lại một tiếng, không có lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ ý định.
Trương Thiên Dương lúc này đã đi đến trước mặt bọn họ, nở một nụ cười, tỏ ra lịch sự:
“Chào hai vị, tôi là Trương Thiên Dương của tập đoàn Trương Thị, hôm nay là ngày trọng đại của tập đoàn chúng tôi cũng như của toàn bộ Hoa Hạ, không biết tên gọi của hai vị là gì, là tới để tham gia buổi họp báo hay là…”
“Tôi tên là Cổ Lâm, cậu chủ của tôi là Cổ Thông Thiên, tới đây không phải để tham dự buổi họp báo rác rưởi gì đó của các người”, Cổ Lâm cầm micro nói một cách đầy phách lối và hỗn xược: “Tôi nói lại một lần nữa, chúng tôi tới tìm Trần Bát Hoang, mau kêu hắn cút ra đây!”