Chương
“Xin lỗi nhiều?”, Trần Đức có hơi khó hiểu: “Ý anh là sao? Giải thích cái gọi là xin lỗi nhiều coi”.
“Xin lỗi nhiều chính là… chính là…”, Cổ Lâm nghiến răng, mặc kệ tất cả, ầng ậng nước mắt nói: “Chính là tôi sẽ bỏ ra tỷ để bồi thường mọi tổn thất của tập đoàn dược Thiên Vũ!”
… tỷ?
Đám đông vây xem nghe thấy con số khổng lồ ấy lập tức trợn tròn mắt.
Một tên người hầu thôi cũng có thể lấy ra tỷ!
Rốt cuộc thì nhà họ Cổ giàu tới mức nào vậy?
Đám ông lớn trong giới kinh doanh đều ngây ra như phỗng, Trần Bát Hoang… cũng tàn nhẫn ghê!
tỷ đó!
Người ở tầng lớp cao trong xã hội như họ cũng không thể lấy ra được tỷ một cách dễ dàng nữa là.
Thế mà Cổ Lâm lại không chút do dự lấy ra để bồi thường.
Trần Bát Hoang… đáng sợ như vậy ư?
Suy cho cùng, đám người ở tầng lớp cao trong xã hội kia cũng chỉ là người thường, không hiểu rõ về thế giới võ giả, thế nên… mới chẳng thể hiểu nổi cách làm của Cổ Lâm.
Thậm chí, đến bây giờ, đa số vẫn còn kiêng kỵ, sợ hãi nhà họ Cổ!
Động tác của Cổ Lâm rất nhanh nhẹn, vừa gọi một cú điện thoại thì chưa đến phút sau đã có tỷ chuyển vào kho tài chính của tập đoàn dược Thiên Vũ.
Đây là sức mạnh của nhà họ Cổ, chẳng cần phải hỏi thăm tin tức gì từ Thiên Vũ, chỉ cần một cú điện thoại là có thể chuyển tiền qua một cách nhanh chóng, dễ dàng.
Trần Đức cũng không cảm thấy có gì lạ, một quái vật lớn như nhà họ Cổ thì dù ở ngoài đời hay trong bộ máy chính quyền cũng đều có mánh khóe thông thiên.
Đối với họ, muốn điều tra một tập đoàn hay một người thì quả thật đơn giản giống như ăn cơm, uống nước vậy.
“Cho mày giây, dẫn theo Cổ Thông Thiên cút đi!”, Trần Đức lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng!”
Cổ Lâm như trút được gánh nặng, bổ nhào đến bên cạnh Cổ Thông Thiên, cũng không để ý đến tình trạng của hắn, trực tiếp cõng lên một chiếc xe rồi bỏ chạy.
Tốc độ cực nhanh khiến người xem chậc lưỡi.
Một khúc nhạc đệm tưởng chừng trí mạng lại bị một ngón tay của Trần Đức giải quyết một cách dễ dàng.
Đến tận giờ, đầu óc Đường Hiển Sinh vẫn quay cuồng, trống rỗng.
Đó là nhà họ Cổ đấy!
Hơn nữa, Cổ Thông Thiên còn là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ…
Nhưng sao lại… sao lại bỏ chạy như một con chó thế?
Đường Hiển Sinh cảm thấy như đang nằm mơ, cực kỳ không chân thật.
Trái ngược với ông ta, những người không biết đến võ giả thì tỉnh táo lại nhanh hơn nhiều, cả đám đều cảm thấy kỳ lạ thật sự…
Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm là đến đưa tiền sao?
“Lão Trương, chuyện tiếp theo giao cho ông”, Trần Đức vỗ vai Trương Thiên Dương, xoay người trở về hội trường.
Nơi anh đi qua, dù là ông lớn hay trùm kinh tế đều nhường ra một lối đi cho anh.