Bát Gia Tái Thế

chương 911

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nhìn như lười nhác, khiêm tốn, nhưng trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo, cố chấp, có giới hạn không ai có thể đụng vào.

Đến hôm nay, không phải Trần Bát Hoang không xứng với mình, mà là mình có chút không xứng với anh.

Ngay khi Tống Ngữ Yên miên man suy nghĩ thì Trần Đức bỗng nói: “Ai nói với em là anh không muốn? Ai mà không muốn có một người vợ xinh đẹp. Anh đi rồi, em chính là chị ruột của Tử Hàm. Sau này, em hãy thay anh chăm sóc cho con bé nhé”.

Trái tim Tống Ngữ Yên run lên hỏi: “Anh… muốn thật ư?”

“Đương nhiên”.

Trần Đức thoải mái gật đầu một cách đương nhiên.

Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.

Sập tối, Tử Hàm chơi mệt, buồn ngủ, cả ba mới trở về biệt thự. Trước khi ngủ, Tử Hàm mơ màng hỏi: “Anh Bát Hoang ơi, anh sắp có nhiệm vụ mới ạ? Có gặp anh Trương Phàm không anh? Nếu có thì nhớ bảo anh ấy, em rất nhớ anh ấy nhé”.

“Còn anh nữa, anh Bát Hoang ơi, anh nhất định phải trở về sớm nhé, được không anh?”

Tử Hàm chớp đôi mắt to tròn ngập nước, má lúm đồng tiền thoắt hiện, sau khi nói xong thì ngủ thiếp đi trong lòng Trần Đức.

Ban đêm, Trần Đức đang tu luyện trong phòng thì cửa phòng bỗng dưng bị đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa.

Người đó là Tống Ngữ Yên.

Cô ấy vừa tắm xong, mái tóc suôn mượt rối tung trên vai, dáng người yểu điệu chỉ khoác một cái khăn tắm trắng tinh. Trên cái cổ ngọc ngà lộ ra một viên kim cương sáng lấp lánh lóa mắt như vẽ rồng điểm mắt làm nổi bật lên vẻ đẹp của Tống Ngữ Yên.

Đập vào mắt là một cặp đùi thon thả ngọc ngà hoàn mỹ trời cho, đi đôi dép lê, mười ngón chân sơn màu hồng khiến người xem lóa mắt.

Trần Đức nhìn thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngữ Yên, em… tới đây… làm gì thế?”

“Ngủ chứ gì”.

Tống Ngữ Yên cố gắng ra vẻ tự nhiên, ngồi xuống bên mép giường Trần Đức, nở nụ cười quyến rũ động lòng người: “Chẳng phải vợ chồng thì nên ngủ cùng nhau sao?”

“Ặc…”, Trần Đức nghẹn lời, nói cũng có lý.

Nhưng mà, là vợ chồng lâu vậy rồi, có bao giờ Tống Ngữ Yên ngủ với anh đâu? Đừng nói ngủ một giường, ngay cả cùng phòng cũng chưa từng nữa là.

“Em sốt hả?”, Trần Đức kinh ngạc hỏi.

“Ừ… đúng vậy, hơi hơi… chẳng phải anh là thần y sao, giúp tôi xem thử đi”, gương mặt Tống Ngữ Yên ửng đỏ, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, tràn ngập cả căn phòng.

Trần Đức vẫn ngồi im.

Anh chưa từng thấy Tống Ngữ Yên như vậy, trong lòng đã bị nỗi kinh ngạc đánh sâu vào.

Đến giờ, sao anh có thể không hiểu ý cô ấy chứ?

Nếu để người ngoài nhìn thấy cái dáng vẻ yêu kiều như giờ của bá đạo tổng tài, nữ thần băng sơn Tống Ngữ Yên thì e rằng sẽ bị dọa nhảy dựng, ngày mai là lên trang đầu liền.

“Sao, không dám hả?”, Tống Ngữ Yên chớp chớp mắt, cười nói: “Không ngờ còn có chuyện mà Trần Bát Hoang anh không dám làm đó”.

“Có gì không dám”.

Trần Đức phì cười, số phụ nữ anh từng chạm qua không tới một nghìn cũng có tám trăm, còn có chuyện gì mà anh không dám làm đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio