Chương
“Ừ”.
Tuy Trần Nguyên Bình có hơi thất vọng với Trần Đức, nhưng vẫn mỉm cười. Thế tục không thể so với gia tộc địa sát được, càng không thể so với Côn Luân Hư. Ở đó có thể có một võ giả Linh Căn kỳ đã là rất giỏi rồi.
Lý Tử Tinh, Ức Thư Huyên thì chỉ nhàn nhàn liếc Trần Đức một cái, chẳng nói câu nào, hoàn toàn làm lơ anh.
Lục Phong cảm thấy hết sức xấu hổ.
Nhưng Trần Đức lại chẳng cảm thấy gì, vẫn bình tĩnh tự nhiên như không.
Sau đó, anh đi đến bên cạnh Ức Thư Huyên, vô cùng tự nhiên đặt mông, lười biếng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Trần Đức đã ngửi được một mùi hương thơm mát, thoang thoảng giống như hoa nhài.
“Thật là thơm…”
Trần Đức hít mấy cái, tò mò hỏi: “Người đẹp, cô dùng loại nước hoa nào thế? Mùi khá dễ ngửi đó”.
“Đồ dâm dê”.
Ức Thư Huyên nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, càng chán ghét Trần Đức hơn, nhích người cách anh xa ra một chút.
Trên thực tế, cô ta cũng không có dùng nước hoa, mùi hương kia là mùi thơm của cơ thể, sinh ra đã có.
Chỉ là, chưa có ai nói thẳng ra như vậy trước mặt cô ta, đã thế còn ngửi một cách trắng trợn, buồn nôn hơn là ánh mắt của Trần Bát Hoang còn cứ ngó về phía mình.
Nhưng, ánh mắt đó hoàn toàn không phải đang nhìn một người phụ nữ, mà như là đang thưởng thức một cái bình hoa hay thứ gì đó.
Lý Tử Tinh bên cạnh thấy thế lập tức nổi giân!
Hai chỗ kia không có ai ngồi là vì để cho Phương Tâm Ngọc và đệ tử Huyết Lãnh của ông ta. Không thì người nhiều như thế đã sớm ngồi đầy. Hơn nữa, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được ngồi cạnh Ức Thư Huyên.
Ai ngờ, cái vị trí để dành nãy giờ, Trần Đức vừa tới đã ngồi xuống.
Bà mẹ nó, cái này thì nhịn kiểu gì?
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?
“Con cóc khốn kiếp, tốt nhất là mày nên đứng lên đi, đó là chỗ mà mày có thể ngồi hả?”, đôi mắt Lý Tử Tinh đầy vẻ khó chịu, đứng dậy, tức giận chửi Trần Đức.
“Khụ!”
Trần Nguyên Bình liếc Lý Tử Tinh, ho mạnh một cái, ý bảo hắn ta đừng gây chuyện.
Chỗ ngồi này, ngoài ông ta, Lục Phong, vài tên hiệu trưởng học viện thương mại và mấy ông hội đồng quản trị trường ra thì đều dựa vào thứ tự đến trước đến sau, ai cướp được thì ngồi.
Hai vị trí kia được mặc định để lại cho Phương Tâm Ngọc và Huyết Lãnh, chỉ vì mọi người đều kính nể Trần Nguyên Bình và Côn Luân Hư.
Ít nhất từ mặt ngoài xem ra, Trần Đức ngồi là chuyện bình thường.
Tuy trong lòng Trần Nguyên Bình không mấy vui vẻ, nhưng vì mặt mũi của Côn Luân Hư nên ông ta không muốn so đo với một thằng nhóc không hiểu chuyện ở thế tục.
Cùng lắm thì lát nữa lại thêm một chỗ nữa.
Trần Nguyên Bình lại nhắc nhở thêm lần nữa, Lý Tử Tinh đành phải nhịn xuống.
Lục Phong càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Dù là Trần Bát Hoang hay thầy ông ta, hai bên đều không phải là người mà mình có thể đắc tội được.