Chương
Quả nhiên, phụ nữ ưu tú đến mức nào, cũng không có ai là hắn không thể chinh phục được.
Hắn cố tình tỏa ra một luồng linh lực mạnh mẽ và uy áp, chỉ để cho Ức Thư Huyên thấy sức mạnh của hắn và chứng minh hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Phụ nữ…
Nhất là phụ nữ trong võ giới, đa phần đều thích người đàn ông có thực lực mạnh không phải sao?
“Thư Huyên, tương lai cậu ấy sẽ thi vào học viện Vô Song, hai người phải giao lưu với nhau nhiều hơn, tranh thủ cơ hội ở bên nhau”, Trần Nguyên Bình tiếp tục ghép đôi, nói: “Với tài năng và thực lực của hai con, nếu thực sự hợp nhau thì chắc chắn trong tương lai hai con sẽ trở thành cặp đôi hoàn hảo khiến nhiều người ngưỡng mộ”.
“Phụt…”
Trần Đức đứng bên cạnh đột nhiên phì cười.
Hết cách, anh thực sự nhịn không nổi.
Tiếng cười của anh lập tức thu hút sự chú ý cửa Ức Thư Huyên, cô ta quay đầu lại, tức giận hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Cô muốn cùng hắn… làm cặp đôi hoàn hảo?”, Trần Đức kìm lại nụ cười trong lòng, tựa hồ thực sự rất tò mò.
“Đúng vậy, thì sao, liên quan gì đến chuyện anh cười?”, khuôn mặt của Ức Thư Huyên đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ, cùng đến tham gia tuyển chọn, nhưng Huyết Lãnh dám lên sàn đấu võ cao giọng tuyên bố muốn chiếm tám vị trí cực kỳ bá đạo.
Còn Trần Bát Hoang này được Lục Phong tung hô lên tận mây xanh, cực kỳ lợi hại, bây giờ chỉ lặng lẽ ngồi ở dưới, cô ta xem thường loại người này, ngoài sự lạnh lùng thờ ơ, chỉ có sự khinh bỉ và giễu cợt.
“Ừm…là thế này, tôi thấy cô trông cũng không tệ, mặc dù tôi không có hứng thú với cô, nhưng cô cũng không nên tìm một người chết làm người yêu, đúng không?”, giọng điệu của Trần Đức vui vẻ, nhẹ nhàng và thoải mái.
“Người chết?”
Ức Thư Huyên cau mày, Trần Bát Hoang này thật không biết nên nói gì nữa, Huyết Lãnh vẫn đang sống sờ sờ đó sao lại là một người chết được.
“Vị thí sinh này, xin hãy chú ý lời nói một chút”, Trần Nguyên Bình cau mày nhắc nhở với thái độ như một trưởng bối: “Mặc dù tôi và cậu có cùng họ, nhưng nếu để Huyết Lãnh nghe được những lời này, kết cục của cậu sẽ rất thảm đấy, với thực lực của cậu vẫn còn rất nhiều hy vọng để tranh đoạt hai vị trí còn lại, đừng phạm sai lầm”.
“Hai vị trí còn ại…”
Khóe miệng Trần Đức giật giật, nhìn tình cảnh này, Trần Nguyên Bình dường như đã ngầm đồng ý với Huyết Lãnh, loại thao tác này có chút nghẹt thở.
Trần Đức không thèm để ý đến Trần Nguyên Bình, mà nhìn về phía Lục Phong: “Huyết Lãnh, có thể trực tiếp chiếm tám vị trí?”
“Ờm…”, Lục Phong do dự một chút, sau đó nói: “Về nguyên tắc là không được…”
Về nguyên tắc không được vậy thì không được.
Ngay khi Ức Thư Huyên và Trần Nguyên Bình thắc mắc tại sao Trần Bát Hoang lại hỏi câu này thì Trần Đức đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sau đó vươn vai một cái:
“Vị đứng trên kia, mày nói muốn tám vị trí, đã hỏi tao chưa? Xin lỗi, tất cả mười vị trí đó, tao bao hết rồi!”