Chương
Hắn thừa nhận, là vì hắn khinh thường Trần Bát Hoang, để đối phương ra tay trước nên mới khiến bản thân mất đi ưu thế.
Nhưng…
Chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai!
“Tao muốn giết mày!”
Hắn nhìn chòng chọc vào Trần Đức, không nhiều lời, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào, mà trực tiếp ra tay.
Lúc này, sắc mặt Huyết Lãnh trắng bệch, linh khí bất ổn, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, rót linh khí xuống chân, chân hắn dường như sinh ra gió, thoáng chốc bay vọt lên.
Không có đao thì hắn trực tiếp dùng nắm đấm, một đấm này mạnh mẽ như lôi điện không ngừng tích súc.
“Trấn Sơn Quyền”.
Huyết Lãnh quát khẽ một tiếng, tay hắn kết ấn, tích tụ sức mạnh. Trong từng động tác vừa hung mãnh vừa nhanh nhạy, có thể cảm nhận được càng đến gần Trần Đức, sức mạnh của hắn càng tăng vọt.
Nắm đấm tràn ngập sát khí, mùi máu tanh nồng nặc càng làm nổi bật sự hung tàn của hắn, khiến người xem không khỏi rùng mình, dù ở cách đó khá xa nhưng mọi người vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Trấn Sơn Quyền là một loại võ kỹ mạnh mẽ và tràn đầy uy lực. Một đấm có thể khiến núi non rung chuyển, đó không phải nói khoác, mà cũng chẳng phải nói đùa, Trần Nguyên Bình đứng ở gần đó có thể cảm nhận rất rõ sự khủng bố của nó.
Dù là ông ta thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp từ nắm đấm kia, đó là loại uy hiếp có thể tước bỏ sinh mệnh của ông ta, khiến ông ta đối diện với cái chết.
“Mặc kệ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, xem ra, chỉ là Huyết Lãnh sai sót…”, Trần Nguyên Bình gật đầu tán thưởng, thất bại trong khoảnh khắc không đáng sợ, người cười đến cuối cùng mới là người thắng.
Hiển nhiên, Huyết Lãnh vẫn là Huyết Lãnh mà ông ta biết.
Huyết Lãnh vô địch!
Tuy rằng theo quy định, rơi xuống lôi đài sẽ bị phán thua.
Nhưng…
Trần Nguyên Bình không hô ngừng.
Quy định tại ba thành phố Vân Bắc là do Lục Phong đưa ra, ông ta là sư phụ của Lục Phong, địa vị cao hơn Lục Phong, hiển nhiên, ông ta cũng có quyền định đoạt bất kỳ điều gì tại đây.
Ông ta vốn dĩ muốn tác hợp cho Huyết Lãnh và Ức Thư Huyên, cho nên không thể hô ngừng.
“Răng rắc!”
Bất giác, trong không khí vang lên âm thanh như thủy tinh vỡ, Trần Nguyên Bình cứ tưởng rằng Huyết Lãnh đã thi triển đến cực hạn, sức mạnh một quyền đã đạt đến hàng chục ngàn tấn.
Nhưng nào ngờ, sau âm thanh vỡ nát kia, sức mạnh của hắn lại tăng thêm một bậc.
Có thể thấy được một quyền của hắn đã gây ra vết rách trong không khí, tạo thành từng tầng sóng khí. Khi nắm đấm vung lên, dường như bức tường đá của đài luận võ đã sinh ra cộng hưởng, từng khối gạch bị bong tróc ra, sau đó rơi xuống.
“Xem ra vừa rồi là sai sót!”
Trần Nguyên Bình càng tin vào phán đoán của mình. Ông ta dám khẳng định, nếu đổi lại là mình thì cũng tuyệt đối không đỡ nổi một đấm này của Huyết Lãnh.