Chương
Máu trong người ông ta sôi lên, sự phẫn nộ đã lên đến cực điểm.
Đại học thương mại.
Mười giây trôi qua, Trần Đức giơ đao chặt đứt một ngón trên bàn tay trái của Huyết Lãnh.
Lại thêm giây.
Phương Tâm Ngọc không đến.
Ngón trỏ của Huyết Lãnh bị chặt đứt.
“Trần Bát Hoang!”, đúng lúc này, Trần Nguyên Bình đột nhiên đứng dậy.
Việc đã đến nước này, ông ta không thể không ra mặt.
Dù gì thì ông ta và Phương Tâm Ngọc cũng là bạn, hơn nữa, ông ta từng dạy bảo cho Huyết Lãnh vài chiêu, coi như hắn cũng là / đệ tử của ông ta.
Lại nói, thân phận của hắn…
Ông ta không thể ngó lơ được.
“Hừm?”, Trần Bát Hoang quay sang nhìn Trần Nguyên Bình.
“Trần Bát Hoang, dựa theo quy định thì Huyết Lãnh… đã thua. Cậu là người thắng!”
Tuy không muốn nhưng Trần Nguyên Bình vẫn phải tuyên bố kết quả trận đấu này.
Nếu không tuyên bố, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Dừng một lúc, ông ta nói tiếp: “Cậu không thể tiếp tục làm như vậy, dừng lại được rồi!”
“Ồ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Đức nhìn thẳng vào Trần Nguyên Bình: “Ông Trần, chuyện này… tôi nghĩ ông đừng xen vào thì tốt hơn”.
“Trần Bát Hoang, cậu không thể phá vỡ quy tắc, mỗi một cuộc thi đều có quy tắc riêng của nó”, Trần Nguyên Bình trầm giọng nói: “Tôi buộc phải xen vào, tôi mong cậu có thể rộng lượng một chút, bỏ qua cho cậu ta”.
“Phá vỡ quy tắc?”
Trần Đức mỉm cười: “Hắn vừa ra là đòi tám suất, lúc đó, sao ông không nói hắn phá vỡ quy tắc?”
“Lần đầu ra chiêu liền muốn giết tôi, ông Trần, lúc đó, sao ông không nói hắn phá vỡ quy tắc?”
“Giờ đến phiên Trần Bát Hoang này thì lại là phá vỡ quy tắc?”
Giọng Trần Đức tràn đầy sự mỉa mai, ẩn sâu trong đó còn có một chút sát ý, sự hung ác và dữ tợn.
Anh cảm thấy rất nực cười: “Ông Trần, ông không biết tôi đã trải qua những gì mà đã khuyên tôi nên rộng lượng, ông cảm thấy lời của mình có thích hợp không?”
Thích hợp không?
Trần Bát Hoang nói một cách hùng hồn, khiến Trần Nguyên Bình á khẩu, sắc mặt ông ta đỏ bừng, không biết phải đáp lại như thế nào.
Quần chúng vây xem và các thí sinh đến tham dự buổi tuyển chọn cũng nhận thấy Trần Nguyên Bình có hơi quá đáng.
Ngay cả Ức Thư Huyên cũng cho là như vậy.
Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn ư?
Không đợi Trần Nguyên Bình đáp lại, Trần Đức đột ngột giơ đao lên chặt bỏ ngón giữa của Huyết Lãnh.