Chương
Đồng thời, đổi lại hai nhà này phải làm theo yêu cầu của anh, đi thành phố Tần bảo vệ Tống Ngữ Yên, Diệp Khánh Ngôn, Lâm Dao, Hạ Thiên Tuyết, Tử Hàm và những người khác.
Nhà họ Kỳ tất nhiên là sẵn sàng đồng ý.
Còn nhà Âu Dã, sau khi do dự hồi lâu cũng đồng ý điều kiện.
Dù sao, trong mắt bọn họ, đan dược mà Trần Đức từng tặng cực kỳ quý giá, hiếm có, có thể nói những thứ này trong thế tục rất hiếm khi nhìn thấy!
Sau đó, Trần Đức dẫn Tử Hàm đi chơi khắp nơi, lần lượt nói với Trương Thiên Dương, Miêu Tiểu Thanh, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết, Diệp Khánh Ngôn, Lâm Dao và những người khác rằng anh sẽ không đi quá lâu, sẽ cố gắng về sớm.
Mặt trời lặn ở phía tây, ánh chiều tà rọi chiếu xuống mặt đất, cuối cùng Trần Đức đưa Tử Hàm về nhà, sau đó anh lên máy bay đến Hương Giang. Đây là thành phố đứng đầu trong sáu thành phố thuộc tỉnh Thượng Võ. Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì Hương Giang có liên kết với Côn Luân Hư.
Hương Giang có địa hình rộng lớn, hầu hết các khu vực đều có núi nhấp nhô, được gọi là núi Côn Luân!
Những dãy núi nằm sâu trong núi Côn Luân liên kết với Côn Luân Hư.
Ở ngoại vi Côn Luân Hư, địa hình vô cùng phức tạp, nếu không có người có thực lực mạnh hoặc có người có thực lực mạnh dẫn đường thì không chỉ dễ bị lạc mà còn có thể chết giữa đường.
Trần Đức đang giữ tấm bản đồ của Lục Phong đưa. Trên bản đồ chỉ là một phần của Côn Luân Hư. Trên đó thể hiện rõ đường đi từ Hương Giang đến Thiên Kiếm Phong và từ Thiên Kiếm Phong đến học viện Vô Song, đây là con đường gần và phù hợp với Trần Đức nhất.
Trần Đức chỉ có tám ngày, anh không hề trì hoãn. Sau khi đến Hương Giang, đi theo con đường trên bản đồ đến núi Côn Luân, tiến vào sâu bên trong núi, sau khi đến chỗ tiếp giáp Côn Luân Hư, anh cảm thấy rõ ràng nồng độ linh khí ở đây đích thị cao hơn rất nhiều so với thế tục!
Gấp hơn mười lần!
Dọc theo đường đi anh còn nhìn thấy rất nhiều hoa, cây cối và thảo dược mình chưa từng gặp qua, thậm chí đi sâu vào còn thấy một vài động vật tướng mạo kỳ quái.
Dưới sự bồi dưỡng của linh khí, dã thú thông thường ngày xưa rõ ràng đã xuất hiện biến dị ở các mức khác nhau.
Rất dứt khoát.
Trên người Trần Đức tản ra khí tức cường giả, mặc dù dã thú mạnh, nhưng nó cũng không dám tập kích anh.
Dù đường núi gập ghềnh, nhưng Trần Đức giống như đi trên đất bằng, đêm trăng sáng, Trần Đức không dừng lại nghỉ ngơi, tốc độ còn ngày càng nhanh, đồng thời anh cũng nâng cao cảnh giác chuẩn bị đón một vài tình huống bộc phát bất cứ lúc nào.
Đây là thói quen nhiều năm từ khi anh nhập ngũ, chỉ cần đến một nơi không hiểu biết gì, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ quan sát tỉ mỉ và tìm hiểu tình hình xung quanh.
Đột nhiên.
Bước chân của anh dừng lại.
Bởi vì.
Anh nhìn thấy hai người trước mặt.
Cầm đầu là một tên đàn ông khoảng chừng ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, đầu cắt ngắn, người cơ bắp, giống như thường tập luyện ở phòng gym, trông vô cùng có sức lực.
Sau lưng có một người đàn ông giống y vậy, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đấu đá bừa bãi. Trần Đức vừa nhìn thấy bọn họ thì tên đàn ông cầm đầu lại chạy thẳng về phía anh, đụng vào người anh.