Chương
“Biết chắc sẽ chết mà vẫn còn cố giãy dụa, các người không thấy mệt à?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, kế đó, có một bóng người nhanh chóng đáp xuống đất.
Người nọ vững vàng hạ xuống trước mặt Lục Thư Tuyết và Lục Phúc.
Nhìn thấy hắn, Lục Thư Tuyết và Lục Phúc đồng thời đề cao cảnh giác.
“Cô chủ, cô lui ra sau đi!”
Gần như theo bản năng, Lục Phúc lấy ra một cây đoản đao, nắm chặt trong tay, cắn răng nói: “Mãng Tùng, các người cũng là người của nhà họ Lục, nhất định phải giết chúng ta sao? Năm đó, ông chủ đã đối xử với các người không tệ, lương tâm của anh bị chó ăn à, sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy hả?’
Đó là một gã mặc áo đen, trên khuôn mặt vuông của gã tràn đầy sát ý, lộ vẻ lạnh lùng và vô tình.
Gã liếc nhìn cánh tay đã bị chặt đứt của Lục Phúc cùng với máu trên người Lục Thư Tuyết, người nọ không trả lời câu hỏi của Lục Phúc mà nói: “Xem ra, ba tên đồng bọn của tôi đã bị hai người giết chết, có đúng không?”
“Vâng, nhưng chúng tôi cũng đã trả một cái giá đắt”, trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Thư Tuyết lộ vẻ tuyệt vọng.
Hai người bọn họ liên tục đối chiến với ba người, đã sớm sức cùng lực kiệt, hơn nữa, Lục Phúc cũng đã mất đi một cánh tay.
Hiện tại, bọn họ thật sự không có cách nào đối kháng với Mãng Tùng.
Chẳng lẽ cô ta sẽ chết ở đây?
Cô ta thở dài.
Mãng Tùng là cao thủ Linh Căn trung kỳ, Lục Thư Tuyết không có lòng tin có thể đánh lại gã.
“Lục Phúc, tôi có thể cho phép hai người tự sát, xem như báo đáp ân tình của ông chủ năm xưa. Hẳn ông biết rất rõ, chưa từng có kẻ nào chết toàn thây trong tay tôi?”, Mãng Tùng lạnh lùng nói: “Đừng trách tôi vong ân phụ nghĩa, đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho các người”.
“Hừ, muốn làm tổn thương cô chủ thì trước hết bước qua xác tôi đã”, bác Phúc ra tay, cây đao trong tay ông ta lóe lên.
Có điều…
Ngay sau đó.
Keng!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Đao trong tay Lục Phúc bị gãy làm đôi.
Mãng Tùng chỉ dùng một tay đã đánh gãy đao của Lục Phúc.
Mặt gã không có chút cảm xúc: “Liều mạng chống cự à? Nếu ông đã ngu xuẩn như vậy, thì để tôi tiễn ông một đoạn đường”.
Tay còn lại của Mãng Tùng bắt được một đoạn đao gãy, liền thuận thế chọc vào bụng Lục Phúc.
“Đừng!”
Lục Thư Tuyết hoảng hốt, bất giác thét lên khi thấy Lục Phúc sắp bị giết.
Nhưng ngay lúc đó, gần như chỉ trong một tích tắc.
“Rống!”
Trong rừng vang lên tiếng sư tử gầm.
Kế đó, xa xa, một con sư tử hung hăng nhảy chồm lên, trên lưng nó là Mục Lâm. Nó bay vọt qua người Mãng Tùng, sau đó hạ xuống sau lưng gã.