Chương
Từ nhỏ, Mục Lâm và Lục Thư Tuyết cùng nhau lớn lên, thế nên cô ta hiểu rất rõ con người này.
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy thất vọng.
Với thực lực của Mục Lâm thì rất khó canh chuẩn thời gian xuất hiện, chỉ cần sơ sẩy, e là Lục Phúc sẽ mất mạng.
Lục Phúc không xảy ra chuyện gì hoàn toàn là nhờ vào vận may.
Cách đó không xa, sắc mặt của Lục Phúc cũng trở nên rất khó coi, vốn dĩ vũ khí của ông ta sẽ không bị phá hủy.
Nó là thứ đã làm bạn bên cạnh ông ta suốt mấy mươi năm qua.
Vẻ mặt của Mục Lâm rất đặc sắc.
Tên nhóc này thật sự nghe được đoạn đối thoại của bọn họ lúc trước.
Lúc này, không đợi Trần Đức nói tiếp, gã đã rút đao ra, chuẩn bị kết liễu Trần Đức.
“Làm bậy!”
Lúc này…
Đột nhiên…
Lục Phúc âm trầm nói: “Thư Tuyết, sao cô có thể tùy tiện tin lời một người qua đường mà nghi ngờ cậu Mục chứ?”
Ông ta lập tức đi tới trước mặt Trần Đức, quát: “Nhóc con, cậu đứng đây châm ngòi quan hệ giữa chúng tôi và cậu Mục rốt cuộc là có ý gì? Cho cậu giây, mau cút đi!”
Khi nói câu đó, Lục Phúc khẽ ra hiệu cho Trần Đức, khuyên anh đi mau lên.
Nói thật, sao ông ta lại không biết tính của Mục Lâm chứ, tên nhóc này từ nhỏ đã tâm tư ác độc, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, có chuyện gì là gã không làm được?
Trần Đức có thể nói ra sự thật trước mặt nhiều người như vậy là đã rất gan dạ rồi.
Nhưng, dù đó có là sự thật, có gan dạ thì sao?
Chẳng qua cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi.
Vẫn là câu nói cũ, hãy chấp nhận thực tế đi!
Với tình hình trước mắt, nếu không còn sự bảo vệ của Mục Lâm thì ông ta và Lục Thư Tuyết rất khó đến được nhà họ Lục một cách an toàn.
Thế nên, dù biết rất rõ, nhưng ông ta cũng không thể lộ ra được.
“Cút?”, Trần Đức khá là thú vị liếc nhìn Lục Phúc: “Nếu tôi không muốn cút thì sao?”
“Ha… Nếu cậu không cút, vậy khỏi cần chú Phúc ra tay, tự tôi sẽ khiến cậu máu tươi bắn mười bước”, Mục Lâm kiêu ngạo đắc ý nói, gã đã nhận ra thực lực của Trần Đức, Linh Căn sơ kỳ ư?
Tuy Mục Lâm cũng ở cảnh giới này, nhưng gã tự nhận là cùng cấp thì cũng không mấy ai có thể vượt trội hơn và đánh thắng được mình.
Huống chi, nơi này còn đều là người của gã!
“Mục Lâm, bác Phúc!”, Lục Thư Tuyết là một người rất tốt bụng, cô ta không muốn người vô tội chết vì mình, bèn đứng ra nói: “Có lẽ anh ta cũng không có ý xấu, để cho anh ta đi đi”.
So với tính mạng của một người vô tội thì sự thật và lời nói của Mục Lâm đã không còn quan trọng nữa!
Vốn dĩ, Mục Lâm định ép tên trước mặt quỳ xuống xin lỗi, rồi bảo cậu ta cút đi.
Có điều, Lục Thư Tuyết lại đứng ra nói chuyện giúp cậu ta, thoáng chốc đã khiến Mục Lâm khó chịu và ghen ghét.