Chương
Lục Thư Tuyết là một cô gái tốt bụng, rơi vào tay một tên thích lợi dụng khi người ta gặp khó khăn như Mục Lâm thì e rằng sẽ bị hủy hoại. Nếu đã tiện đường, anh cũng không để ý đi chung một đoạn.
Chẳng phải Mục Lâm muốn giết anh à?
Anh cũng muốn nhìn xem Mục Lâm định giết mình thế nào?
“Coi như mày biết điều”, Mục Lâm hừ lạnh, cất đao đi.
Lục Phúc cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không quan tâm đến tính mạng của một người qua đường như Trần Đức, điều duy nhất ông ta để ý chỉ có sự an toàn và tương lai của Lục Thư Tuyết.
Để đề phòng Mục Lâm ra tay với Trần Đức, Lục Thư Tuyết cố ý đứng gần anh: “Xin chào, tôi tên là Lục Thư Tuyết”.
“Tôi họ Trần, tên Trần Đức, tự Bát Hoang”, Trần Đức cười báo tên mình ra, hai người khẽ bắt tay nhau coi như chào hỏi.
“Trần Bát Hoang? Tên rất hay”.
Tên này nghe khá là khí phách, Lục Thư Tuyết cười nói: “Anh đến Thiên Kiếm Phong để rèn luyện, hay là định mượn sức mạnh ở đấy đột phá cảnh giới?”
“Đều không phải”, Trần Đức lắc đầu, ăn ngay nói thật:
“Chỉ là đi giết một người, một kẻ thù mà thôi”.
“Giết người? Được rồi…”
Lục Thư Tuyết cũng không cảm thấy lạ hay bất ngờ với việc đói, nơi đây là Côn Luân Hư, không phải thế tục, chuyện như giết người thì ngày nào cũng có ở một nơi khắc nghiệt như này.
Trên Trái Đất, Côn Luân Hư chính là một nơi ngoài vòng pháp luật, là thiên đường của võ giả, nhưng cũng có thể nói… là địa ngục!
Lục Thư Tuyết và Trần Đức nói chuyện cũng coi như là hợp ý, biết anh đến từ thế tục thì đã rất kinh ngạc, dò hỏi anh về nhiều chuyện ở bên ngoài.
Trần Đức đang lúc rảnh rỗi nên đều trả lời cô ta.
“Giới thế tục? Ha…”
Hai người càng nói càng hăng say, Mục Lâm đứng cạnh hai mắt như sắp phun lửa, nghe thấy là đến từ thế tục thì không khỏi cười khẩy, lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Cậu Mục”, một tên tôi tớ giỏi về nhìn mặt đoán ý, biết Mục Lâm không muốn thấy hai người thân nhau quá, bèn lập tức bước lên trước nói: “Tôi thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta đi tiếp nhé?”
“Ừ, cũng đủ rồi, Thư Tuyết, chú Phúc, chúng ta đi tiếp thôi, dừng lại ở một nơi như này lâu quá cũng không tốt”.
Chưa chờ hai người trả lời, Mục Lâm đã đưa ra quyết định, gọi người do mình dẫn đến chuẩn bị lên đường.
Sau đó, gã xoay người nhảy lên lưng Truy Phong Sư, đi đến trước mặt Lục Thư Tuyết vươn một bàn tay ra mời:
“Thư Tuyết, lên Truy Phong Sư ngồi với anh đi, ngồi trên nó thì dù là đường núi khó đi cũng như đi trên đất bằng”.
Mỗi khi Truy Phong Sư hít thở đều tản ra một cảm giác cực kỳ đàn áp, Mục Lâm ngồi trên lưng nó, vẻ mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
“Cái này… chắc cũng không cần đâu? Tôi có thể tự đi”.