Chương
Còn cực kỳ tàn nhẫn!
Vừa ra tay đã muốn cướp đi tính mạng người khác, bọn họ có thể chắc chắn rằng một đao kia mà bổ xuống thì đầu của Trần Bát Hoang sẽ lập tức nát bấy, không còn sót lại chút nào!
Gã ta… còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của đám Lục Phúc và Mục Lâm!
Hai người đều cảm thấy may mắn vì đã đứng về phía quỷ lùn Hắc Vân và Lục nhị gia, không thì… dù có Truy Phong Sư cùng mấy tên tôi tớ kia, cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay gã ta.
Hai người vừa hoảng sợ, nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Còn Trần Bát Hoang, anh vẫn không nhúc nhích, khóe miệng vẫn nở nụ cười, mặt mày thong dong, bình tĩnh toát ra vẻ hờ hững.
Nhưng, ở trong mắt mọi người, điều ấy rõ ràng là không kịp phản ứng lại trước sự ra tay của quỷ lùn Hắc Vân, mà vẫn đắm chìm trong sự hoang tưởng, hay cũng có thể nói là… đã sợ ngu người?
Quỷ lùn Hắc Vân cầm thanh liêm đao màu đen trong tay như một con quỷ cuốn theo một cơn gió lốc cùng tiếng rít chói tai, thoáng chốc đã xông đến trước mặt Trần Đức, trong đôi mắt gã ta lộ ra sát khí dày đặc.
Gã ta cũng không có tỏ ra khinh bỉ con kiến trong miệng đám Mục Lâm, Lục Phúc.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức mạnh, gã ta muốn giết người cũng sẽ không nương tay.
Sát khí cuộn trào đâm thẳng vào giữa trán Trần Đức, mà anh lại vẫn đứng im như cũ.
Tất cả mọi người nghĩ rằng anh sẽ chết, nhưng chẳng ai ngờ, ngay khi mũi đao màu đen kia sắp cắm vào giữa trán Trần Đức thì quỷ lùn Hắc Vân lại chợt dừng lại.
Giống như một đoạn phim đang phát trôi chảy, thậm chí là đang được tua nhanh bỗng bị người ấn ngừng lại.
Ngay khi liêm đao dừng lại, cơn gió lốc cũng biến mất, linh khí đáng sợ xung quanh cũng tản ra. Sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, quỷ lùn Hắc Vân cất thanh liêm đao kia đi.
Gã ta dừng tay lại!
Cảnh vỡ nát óc trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, điều này khiến cho đám Mục Lâm và Lục Phúc đều cảm thấy hết sức khó hiểu.
“Là ai, lăn ra đây!”, ngay khi họ đang mù mờ thì quỷ lùn Hắc Vân bỗng nhìn về phía sâu trong rừng cây quát.
Ngay khoảnh khắc lúc này, gã ta bỗng cảm nhận được ở nơi này còn có những người khác!
Hơn nữa, người này còn rất mạnh, tuyệt đối có thể lợi dụng khi gã ta ra tay, bị phân tâm cướp đi tính mạng của mình. Thậm chí, quỷ lùn Hắc Vân còn cảm giác được có một luồng sát khí nhắm thẳng vào người mình.
“Ha ha, quỷ lùn Hắc Vân, mày bảo tao lăn ra đây á?”, cùng lúc đó, trong rừng đi ra hai người. Người đầu tiên để mái tóc húi cua, khoảng tuổi, cả người cơ bắp cuồn cuộn trông cực kỳ vạm vỡ khiến người ta cảm thấy đầy bá đạo và tràn ngập sức bật.
Người thứ hai là một gã đàn ông trung niên hơn tuổi theo sát đằng sau, trông có vẻ như là cấp dưới hay người hầu của hắn ta…
“Bộ… Bộ Kinh Phong?”, Mục Lâm vừa thấy hai người kia thì lập tức bật thốt lên một cái tên!
Người đi đằng trước không phải ai khác chính là Bộ Kinh Phong mà Trần Đức đã gặp lúc trước!
“Bộ Kinh Phong? Cậu chủ lớn nhà họ Bộ?”, nhìn thấy hắn ta, dù là quỷ lùn Hắc Vân thì sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Cậu chủ lớn nhà họ Bộ – Bộ Kinh Phong!