Chương
“Mày là chủ nhân của con súc vật này, thực tế, cũng đáng chết…”, Bộ Kinh Phong âm u nói.
Với tính cách của hắn ta, đầu tiên sẽ giết Truy Phong Sư, rồi giết Mục Lâm. Nhưng, cậu Trần đang ở đây, mà hắn ta vừa tới nên vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lỡ Mục Lâm là bạn của cậu Trần thì sao?
“Anh, anh Bộ, con súc vật kia không liên quan đến tôi. Tuy nó là của tôi, nhưng tôi cũng không quản lý được nó!”, Mục Lâm lập tức luống cuống, vội vàng nói: “Nó đáng chết, chết đáng lắm, nhưng cũng không liên quan đến tôi…”
Mục Lâm nhìn về phía Lục Phúc, quỷ lùn Hắc Vân với ánh mắt xin giúp đỡ.
Thế nhưng, hai người kia đều ăn ý đứng cách xa gã ra một chút.
Thậm chí, Lục Phúc còn bồi thêm một câu: “Người này không có quan hệ gì với tôi hết!”
Chỉ là, Bộ Kinh Phong lại hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Lục Phúc.
Lục Phúc là cái đinh gì? Đừng nói Lục Phúc, dù là cả nhà họ Lục thì hắn ta cũng chẳng thèm để vào mắt nữa là. Bộ Kinh Phong chỉ nể phục và kính trọng kẻ mạnh.
Hắn ta quay sang nhìn Trần Đức, nhấc chân đi về phía anh.
Thoáng chốc, Mục Lâm đang có chút kích động chợt sửng sốt, lẽ nào Bộ Kinh Phong định giết tên nhóc Trần Bát Hoang kia? Vẻ hoảng sợ trong mắt gã lập tức trở thành chờ mong.
Trần Đức sắp chết!
Lục Phúc cũng khinh bỉ, giễu cợt nhìn chằm chằm Trần Đức, cái loại ngu ngục như cậu ta khi gặp phải cao thủ như Bộ Kinh Phong thì chắc chắn sẽ chết nhỉ?
“Hử?”, quỷ lùn Hắc Vân cũng hơi khó hiểu, Bộ Kinh Phong làm gì vậy? Tại sao lại đi về phía một con kiến?
Hai người đều là võ giả Linh Căn đỉnh phong nên đương nhiên hiểu biết lẫn nhau. Quỷ lùn Hắc Vân biết rõ Bộ Kinh Phong kiêu ngạo, ngông cuồng cỡ nào, suy cho cùng cũng sẽ không ra tay giết chết cái loại con kiến như Trần Đức, dù sao… hắn ta cũng ngại dơ tay.
Người bình thường không biết Bộ Kinh Phong ngông cuồng cỡ nào, nhưng quỷ lùn Hắc Vân lại biết rất rõ. Là một sát thủ nên gã ta đã từng tìm hiểu những ai có cảnh giới cao và thực lực mạnh mẽ.
Với tính cách của Bộ Kinh Phong, muốn giải quyết loại rác rưởi như Trần Bát Hoang thì sẽ không tự mình ra tay.
Xung quanh im lặng như tờ, không ai nói chuyện.
Lục Thư Tuyết thấy Bộ Kinh Phong bước tới bèn siết chặt chuôi kiếm, chuẩn bị liều mạng với hắn ta: “Trần Bát Hoang, đợi lát nữa tìm được cơ hội thì anh hãy chạy ngay đi, đừng lo cho tôi, biết không?”
“Cô Lục, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lục Thư Tuyết rất tốt bụng, trong lòng Trần Đức không khỏi xúc động, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ. Anh và Bộ Kinh Phong cũng coi như mới quen, chưa phải bạn bè nên không biết đối phương muốn làm gì. Vì vậy, anh cũng không đứng ra nói chuyện.
Có điều, Trần Đức lại chắc chắn là Bộ Kinh Phong sẽ không dám ra tay với mình.
Dù sao thì có ai lại tự tìm đường chết chứ?
Trong bầu không khí áp lực ấy, Bộ Kinh Phong bước từng bước một, dẫn theo người hầu của mình đi đến trước mặt Trần Đức, thái độ kính cẩn, dè dặt, nghiêm túc nói:
“Cậu Trần!”
“Cậu Trần!”, người hầu của hắn ta lại trực tiếp khom người vái chào, thái độ hết sức kính cẩn!
Hai người họ quả thật rất kính cẩn vì đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Trần Đức, thậm chí là tự mình thử nghiệm. Càng đáng sợ hơn là, mới cách một ngày, Bộ Kinh Phong đã hoảng sợ phát hiện Trần Đức lại mạnh hơn!
Tuy cảnh giới của Trần Đức vẫn là Linh Căn sơ kỳ, trung kỳ. Nhưng Bộ Kinh Phong có thể cảm giác được thực lực của anh đã mạnh hơn một bậc!