Chương
Không gian phát ra âm thanh như rang đậu, vũ khí ma sát với không khí xuất hiện từng tia lửa chói mắt như đèn pha khiến người ta không thể mở mắt ra nổi, thật khủng bố!
Chưa đến giây, quỷ lùn Hắc Vân đã xông tới trước mặt Trần Đức, liêm đao trong tay không ngừng ngưng tụ linh khí và sức mạnh, sau đó giống như một cơn sóng thần chợt đổ ập xuống người anh.
Mà Trần Đức vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích dù là mảy may.
Liêm đao kéo theo khí thế chết chóc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hầu như sắp đụng vào lông tơ trên người anh.
Nhưng, ngay lúc này…
“Xoẹt”.
Trần Đức bình tĩnh giơ tay lên, kiếm Long Ngân lập tức xuất hiện. Anh vung tay lên, đánh sau mà đến trước.
Phụt!
Mũi kiếm sắc nhọn đâm phập vào da thịt, máu đỏ bắn ra!
Mọi người hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một âm thanh vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy động tác của quỷ lùn Hắc Vân chợt khựng lại, cơ thể bỗng cứng ngắc, đứng hình giống như một bức tượng.
Ngay yết hầu trên cổ gã ta bỗng xuất hiện một lỗ máu.
Một lỗ máu trí mạng, máu tươi phun tung tóe!
Mà thanh liêm đao trong tay quỷ lùn Hắc Vân chỉ cách cơ thể Trần Đức mm.
Sai một ly, đi ngàn dặm!
Đó là mm mà quỷ lùn Hắc Vân không bao giờ, cũng chẳng có cơ hội đâm tới thêm lần nào nữa.
Con ngươi quỷ lùn Hắc Vân trợn to, sự sống trên người điên cuồng trôi đi, giảm xuống. Thanh liêm đao trong tay rớt xuống, gã ta che cổ lại theo bản năng.
Gã ta muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu tươi. Chưa đến giây đã ngã xuống đất chết, biến thành một cái xác lạnh lẽo!
Gã ta bị giết một cách ngắn gọn, dứt khoát, không chút rườm rà.
Dù quỷ lùn Hắc Vân đã chủ động tấn công, còn sử dụng võ kỹ mạnh nhất, nhưng vẫn chết. Từ lúc ra chiêu đến khi chết đi, cả quá trình chưa đến giây, quả thật như nằm mơ.
Một chiêu của Trần Đức quá nhanh, cũng vô cùng quỷ dị. Ngoài Bộ Kinh Phong có thể miễn cưỡng nhìn thấy anh rút kiếm và thu kiếm thì chẳng ai thấy được chuyện gì đã xảy ra.
Ngay cả quỷ lùn Hắc Vân cũng chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, còn chẳng kịp phản ứng, làm ra động tác phòng ngự hay lùi lại.
Bộ Kinh Phong đứng cạnh lạnh cả sống lưng, đây là lần đâu tiên hắn ta cảm thấy hoảng sợ khi đối mặt với một võ giả mới hai mươi mấy tuổi. Vốn dĩ, hắn ta nghĩ rằng dù Trần Đức có mạnh thì muốn giết mình cũng phải mất chút công sức.
Giờ xem ra, hắn ta đã quá xem nhẹ Trần Bát Hoang, hoặc cũng có thể nói là đã đánh giá cao chính mình!
Tuy cảnh giới của cả hai có sự chênh lệch, nhưng thực lực giữa hắn ta và Trần Đức lại không thể so sánh!
Khoảng cách giữa mình và Trần Bát Hoang quá xa!
Bộ Kinh Phong thật sự không dám tưởng tượng tương lai khi người thanh niên trước mắt đạt tới cảnh giới như mình sẽ khủng bố như thế nào.
Đến lúc đó, có phải ngay cả cao thủ Linh Hải kỳ cũng có thể bị anh giết chết một cách dễ dàng?