Chương
Anh dừng lại, không nhúc nhích kề sát vào vách đá.
“Không kiên trì nổi sao? Xem ra chúng ta đều đánh giá cao hắn”, Triệu Phong cay nghiệt nói: “Bây giờ còn chưa đến trăm mét, ha ha!”
“Ha ha, xem dáng vẻ thì thật sự không được rồi, tôi còn tưởng giỏi giang hơn nhiều chứ”, Lục Tâm không vui lắc lắc đầu, hắn ta vốn cho rằng người đi cùng Bộ Kinh Phong sẽ không yếu đuối mới đúng, không ngờ mới một trăm mét đã không kiên trì nổi.
Loại rác rưởi này ngay cả tư cách gặp được Chương Hằng cũng không có.
“Anh ta làm gì vậy?”, ánh mắt Bộ Kinh Phong ngưng lại, ngơ ngác nhìn Trần Bát Hoang trên vách đá, hắn ta không ngu muội dốt nát như đám người Lục Tâm và Triệu Phong, rõ ràng với thực lực của Trần Bát Hoang thì một trăm mét không ngăn được đường đi của anh.
“Cái này… Anh ta điên rồi sao?”, giây tiếp theo, Lục Thư Tuyết kinh hãi kêu lên.
Nhìn thấy hai tay Trần Bát Hoang bắt đầu từ từ buông lỏng khỏi vách đá trên Thiên Kiếm Phong!
Trong nháy mắt anh buông ra,
Toàn bộ cơ thể lập tức rơi xuống cực nhanh!
“Quả nhiên không kiên trì nổi, nhìn có vẻ dưới Thiên Kiếm Phong lại có thêm một thi… Hả?”, lời Triệu Phong còn chưa dứt, đột nhiên con ngươi hắn ta đông cứng lại: “Cái này… không thể nào!”
“Fck!”, Lục Tâm cũng chấn động: “Sao có thể?”
Thiên Kiếm Phong,
Trần Bát Hoang một giây trước còn đang trượt xuống, lúc này anh đã dừng lại, cơ thể đứng vững vàng trên Thiên Kiếm Phong!
Không sai,
Không phải bò lổm ngổm, mà là đứng!
Lòng bàn chân giống như có lực hút, vững vàng dính sát trên vách đá, đứng vững vàng tạo thành một góc gần chín mươi độ với Thiên Kiếm Phong!
Một giây kế tiếp,
Anh bước về trước một bước,
Hai bước,
Ba bước!
Sau ba bước, cả người anh cuối cùng bước theo nhịp, bắt đầu chạy nhanh.
Giống như đi trên đất bằng, anh chạy thật nhanh về phía đỉnh Thiên Kiếm Phong!
Tốc độ đó quả thực quá nhanh, trong mơ hồ bọn họ nhìn thấy nơi Trần Đức chạy qua đều lưu lại từng đường tàn ảnh. Anh bước một bước, trên vách đá liền sẽ lưu lại một dấu chân sâu đậm thuộc về anh!
Dường như trên Thiên Kiếm Phong gió mạnh đâm vào người cũng đủ để tách rời cơ thể, nhưng lại không có một chút ảnh hưởng nào với anh!
Triệu Phong, Lục Tâm và hai mươi võ giả bảo vệ chỗ này đứng phía sau bọn họ đều đờ đẫn, lắp bắp, trợn tròn mắt nhìn bóng người của Trần Bát Hoang, hồi lâu không nói thành lời.
Bọn họ bảo vệ Thiên Kiếm Phong mấy năm này, trước giờ chưa từng thấy có người leo mỏm đá lên đỉnh như vậy.
Đây đâu phải trèo lên đỉnh?
Rõ ràng là đang đi đường rồi chạy nhanh đúng không?