Bắt Giữ

chương 30: chương 28: những ký ức bị phong ấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh nói đi! Thằng oắt này là con nhà ai! Đừng hòng lừa dối tôi, nó là con của anh với con điếm kia chứ gì, tôi thừa biết!”

“Cô… cô đừng ngậm máu, chẳng qua tôi mang nợ nhà họ nên mới nhận nuôi thằng bé, dù sao nhỏ tuổi lại mất người thân… cô sao có thể máu lạnh như thế?”

Lại cãi nhau rồi…

Bé không hiểu, sao bố mẹ lại thích cãi nhau như thế nhỉ?

Ừm, có lẽ là thú vui của họ đi, không sao, bé sẽ để yên cho họ cãi thoải mái một chút.

Cô bé chừng tám tuổi, xúng xính trong bộ váy công chúa trắng tinh khôi, tóc bím tinh xảo cặp bươm bướm pha lê, theo bước xoay người của bé mà run rẩy cánh bướm, khiến người ta vừa nhìn đã vô thức yêu thích.

Tiên quyết phải là bé đang ở một vườn trẻ yên bình tiếng cười, chứ không phải từ phòng bên vọng lên tiếng cãi vã đập phá như thế.

Nhưng quỷ dị ở chỗ, cô bé hoàn toàn mặc kệ, vẫn chơi búp bê một mình.

Cho tới khi, một tiếng khóc oa oa vang lên, vừa nghe đã biết bé trai kia khó chịu khổ sở như thế nào.

Cô bé dừng động tác tay một chút, nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại tiếp tục chơi.

Ừm, âm thanh này mới mẻ quá, coi như có vần điệu cho bố mẹ rồi.

oOo

- Ngươi học theo thuật pháp Châu Âu? - Tận Ty Hải ngước nhìn lá Ẩn sĩ vẫn lơ lửng trên đầu tôi, nheo mắt lạnh lẽo hỏi.

Tôi bình thản quan sát lại lão, trong lòng gợn lên những làn sóng bất an mãnh liệt.

Đây có thể coi là cảm xúc của tôi hay ký ức về cảm xúc của tôi?

Thú thật, giờ đây tôi cũng không rõ…

Ác hồn vốn dĩ chẳng thể nhớ ra cảm xúc về thời còn sống, thế nhưng ngay cả khi còn sống, chỉ số cảm xúc của tôi cũng cực cực kém, nhưng rốt cuộc là cảm xúc của tôi bị phong ấn bởi thân thể con người hay thực sự là lỗi ở linh hồn thiếu sót, tôi cũng không màng tìm hiểu chi nữa.

- Xem ra là đúng! - Tận Ty Hải gật gù, chừng như đã hiểu. - Bộ bài Tarot của ngươi tuy mới được xuất bản từ năm , nhưng nhìn với lượng pháp lực âm tính mà nó hấp thu, xem ra ngươi cũng bỏ công không ít cho nó. Quả nhiên, không thể có chuyện bỗng dưng một ác hồn ăn may nhiều lần như thế được.

Tôi nghiêng đầu, thật ra… cũng có thể coi là một nửa ăn may.

Shadowscapes, tôi hoàn toàn không biết nó trú ẩn trong tôi từ khi tôi chết.

Thói quen của tôi là mang theo nó mọi lúc, cho nên khi tham gia trò chơi mạo hiểm, vẫn là mang theo, tôi có một chiếc túi nhỏ đeo ngang thắt lưng, để bộ bài vừa vặn hoàn toàn lại không ảnh hưởng đến hoạt động, lúc đó, quả thật tôi để trong ấy.

Giờ ngẫm lại, lúc tôi chết đi thì chiếc túi nhỏ ấy cũng biến mất.

Nhưng là một linh hồn, rồi trở thành ác hồn, những điều đó nào phải mối quan ngại của tôi chứ.

Không gian lại lóe sáng.

Một lá bài nữa xuất hiện kế bên Ẩn sĩ, tôi có chút ngạc nhiên nhìn thấy… Four Of Cups ( Chén).

Lá bài thể hiện sự thờ ơ?

Trùng hợp như vậy sao?

Hiển nhiên là Tận Ty Hải cũng nhìn thấy điều này, gương mặt lão căng cứng lại, thế phòng thủ hiện rõ.

Tôi chậm chạp dời tầm mắt nhìn về phía lão, mỉm cười.

Nụ cười này, hoàn toàn chẳng phải là kiểu cười hềnh hệch ngờ nghệch lẫn tính kế mưu mẹo ngày trước, tôi biết chứ.

Chỉ là tôi chợt nhận ra, bản thân từ khi chết và trở thành ác hồn, đã bị chi phối bởi chính sức mạnh linh hồn lực của chính bản thân mình thuở còn sống.

Rune, bài pha lê, thủy tinh cầu, tế gương… rồi mãi sau mới tới Tarot, rất nhiều thứ mà tôi do nhàm chán đọc được rồi làm thử.

Đó là cách tìm vui duy nhất trong tháng ngày bị giam cầm của tôi, vô tình tự lúc nào không hay, tôi cũng đã bước vào con đường tu luyện, tất nhiên là theo hướng tà thuật rồi.

Thì ra, trong lúc bản thân không biết, tôi đã chọn lựa trở thành ác quỷ.

Sau đó, càng ngày lượng tà lực trong tôi càng cao mà tôi vẫn bình thản, có lẽ vì chỉ số cảm xúc tôi quá ít, nên vô tình trở thành chất xúc tác có lợi trong quá trình tu luyện của tôi, khiến tôi không hề bị những thứ như tham sân si quấn chân, cũng vì vậy mà trở nên… làm chủ chính tà lực đó. Cho tới ngày tôi tìm hiểu Tarot.

“Luciana.V? Nên nhớ điều đầu tiên khi học tarot, là phải làm chủ nó, đừng để nó làm chủ chính mình!”

Thời còn sống, tôi đã làm tốt lắm…

Từ giờ, tôi cũng sẽ làm tốt thôi…

Nâng tay, tôi tiếp tục mỉm cười, rất vui vẻ.

Đặt ngón trỏ lên môi, tôi thầm thì:

- Tận Ty Hải, cùng ta nhảy múa nhé?

Một lá bài nữa xuất hiện, King of Wands! (Vua Gậy)

Nếu như Cups thể hiện sự dịu dàng trầm lắng của nước, thì gậy lại khác, thể hiện cho sự cuồng nhiệt của lửa.

Lão già, chẳng phải muốn nhìn “Tuyệt” của ta sao?

Hình ảnh Vua Gậy hiện bỗng bật tung ra từ lá bài bé nhỏ, người đàn ông uy vũ cường tráng mang gương mặt vô cảm, tay cầm gậy gỗ chạm khắc đơn giản tượng hình sư tử bước ra, từng hình xăm hoa lá nhẹ nhàng trên tấm lưng trần cơ bắp của ông uốn lượn theo mỗi bước đi. Ông nghiêng đầu, nhìn nữ chủ nhân uy nghiêm mỉm cười của mình, cặp sừng hươu to lớn trên đầu cũng theo đó chùng xuống trước người, tựa như thuần phục.

Chỉ thấy nữ chủ nhân mỉm chi, ngồi xuống bức tượng đá hình sư tử bỗng xuất hiện bên cạnh tự lúc nào.

Ông quay đầu, đối diện Tận Ty Hải.

Từ không gian văng vẳng tiếng gầm gừ, bóng tối bị xua tan, thoắt chốc màu lửa nóng lan tỏa, hai con sư tử mãnh mẽ to lớn lạ thường xuất hiện, lửa chay toàn thân nó, hoặc giả, nó chính là lửa mà thành.

- Ảo giác! Nhất định là ảo giác! - Tận Ty Hải lẩm bẩm, vẻ mặt lạnh lẽo như đang thuyết phục bản thân.

Tất nhiên là ảo giác rồi, vấn đề là ông sẽ tránh nó như thế nào?

Cuồng nhiệt như lửa, liệu ông có đủ nguội để né tránh?

Tôi mỉm cười, nhìn Vua gậy nâng trượng, chỉ thẳng về phía Tận Ty Hải, ngay lập tức, hai con sư tử phóng lên, mang theo ngọn lửa hừng hực cháy bỏng tấn công ông ta.

Có trời biết, thật ra chính tôi mới là người điều khiến chúng.

Theo mỗi đoàn cắn xé hay vận lửa, đều là sử dụng linh hồn lực của chính tôi!

Tận Ty Hải nào phải loại đèn cạn dầu, tuy đứng trước là thứ sức mạnh kỳ dị lão không thể đoán định, nhưng cũng coi như hiểu biết thuật pháp Tây phương, dưới sự tấn công vồ vập và nhanh nhẹn của cặp sư tử cùng ông Vua lửa kia vẫn không hề rơi vào thế yếu.

Tiếp tục như thế cũng không phải hay.

“Tuyệt” của tôi không phải như thế này, tiếp tục tấn công, người thất bại sẽ là tôi, đồng ý là trong lá bài Tarot không ít lá mang tính tấn công, nhưng chúng phải dựa trên linh hồn lực của tôi mà chiến đánh, như thế ngược lại không mang sát thương lớn, còn khiến tôi tổn thất cả chỉ lẫn chài.

Tôi xoa cằm, chợt cảm thấy hiểu ra nhiều điều.

Ừm, quả thật sau khi nắm quyền chủ động, bộ bài Tarot trong tâm tưởng tôi không còn chi phối cảm xúc của tôi nhiều như trước, nhưng mấu chốt thì tôi vẫn là tôi, vẫn chẳng màng sống chết, vẫn phải nghĩ sao cho vui vẻ cuộc đời, và quan trọng nhất là, vẫn thật hiếu chiến đấy!

Phẩy nhẹ bàn tay, cái phẩy khẽ khàng này không hề khiến Tận Ty Hải phát giác, cho dù lão vẫn chăm chú nhất cử nhất động của tôi đấy.

Lá Chén trên đầu lóe sáng rồi biến mất.

Ừm, không có ích thì thu thôi.

Trận chiến vẫn không hề ngưng lại bởi cử chỉ như có như không đó của tôi.

Tuy nhàn nhã ngồi trên con sư tử đá được hòa thành do Vua gậy, nhưng lượng linh hồn lực tôi tiêu hao cho nó vẫn rất lớn, tuy giữ nét mặt bình thản, nhưng tâm tôi thì mỗi lúc mỗi run lên từng cơn vì số linh hồn thất thoát ấy rồi.

Chỉ nhìn từng đạo bùa chú Tận Ty Hải tung ra, lại tới pháp khí hừng hực nội lực của lão, đủ hiểu lão ta đã xuất toàn lực.

Đương lúc nguy cấp khi bị ba phía bao vây, Tận Ty Hải nhảy người lên, chắp tay niệm chú, một đạo bùa màu vàng kim bao quanh lão, phòng thủ thành công cho cú phun lửa uy lực của đôi sư tử, sát thương rất cao, ấy vậy nhưng căn phòng lại chẳng hề có giấu hiệu bị lửa cháy bén tới.

Vua gậy tung người, giơ trượng tấn công Tận Ty Hải, lão chẳng nề hà, mượn cơ hội dùng tràng hạt quán chặt gậy gỗ, lầm rầm niệm chú, chỉ trong một giây đã khiến ông Vua đình chỉ động tác rơi bịch xuống sàn.

Đôi sư tử tức giận, lao tới theo đường dzic dzac với tốc độ cực cao, một con tung người xoay tròn, con còn lại nhảy lên vồ vào người lão.

Nhanh như cắt, Tận Ty Hải phóng đạo bùa tấn công vào con sử tử tấn công lão, nó rú lên đau đớn văng ra, ấy vậy mà giây sau lại tiếp tục vùng dậy tấn công.

Con sư tử còn lại đạp đất, trụ thân vận lực phóng lửa, cố tìm cách giải cứu vị vua của mình.

Tận Ty Hải cố nhịn đau do lửa cháy ngang người, lão hiểu đây là ảo giác mà thôi, tuyệt không thể đả thương tới lão, tất nhiên có thể khiến linh hồn lão chịu thương tổn, nhưng dưới sự bảo hộ của thể xác phàm trần, ít ra thương tổn đó cũng chỉ coi là thấp nhất.

Siết tràng hạt, lão nhìn người đàn ông tê cứng nằm dưới chân, niệm một hàng chú dài, tay rút một lá bùa vàng chữ đỏ phóng về ông ta, quát:

- Hỏa linh linh, phá!

Lá bùa vàng sáng lên, chạm vào người ông Vua gậy, khiến ông ta rú lên đau đớn, rồi theo ánh sáng của lá bùa, vỡ choang tan biến.

Hai con sư tử cũng rú rít đau đớn, nằm oặt xuống, rồi nhờ nhờ hóa thành bụi sáng bay mất.

Tận Ty Hải thở phào, quay người nhìn ác hồn vẫn nhàn nhã ngồi trên con sư tử đá kia.

- Ngươi chỉ có bao nhiêu đó?

Tôi mỉm cười nhìn lão ta, không trả lời.

Lá bài tiếp theo xuất hiện ngay sau lưng lão.

Tận Ty Hải giật bắn người, lão chẳng hay biết gì cả, nó xuất hiện từ lúc nào chứ!

Six of Cups ( Chén) dịu dàng nền nã, bé gái trong hình xinh xắn lung linh đang rót trà cho những chú gấu bông thỏ vải, quang cảnh ấm áp với từng đàn chép vàng uốn lượn vờn quanh.

Tận Ty Hải có chút hoa mắt, lão thầm than không xong, trúng kế!

Nhưng cơ thể đang dưới tầm ảnh hưởng của lá bài lại chẳng thể cử động.

Thoắt cái, tầm mắt như mơ hồ.

Lão lạc tới nơi nào rồi.

Chùa chiền linh thiêng, tiếng kinh phật cùng gõ mõ đều đặn vang lên trong không gian yên ắng đượm mùi nhang khói, bình yên không sao tả nổi.

Rõ ràng, nơi này nào còn là căn phòng chiến trường kia.

Đây là…

Nhà của lão…

oOo

Tận Ty Hải như mơ đi trong ảo mộng, nơi này từ rất lâu rồi đã bị tàn phá không còn ra hình dáng.

Nào còn linh điện tư phòng linh thiêng, nào còn tưởng giới luật nghiêm cẩn, nào còn từng buổi cơm chay yên ả nhưng đượm tiếng cười vui của tăng chúng.

Lão, đã từng là một đứa trẻ nơi này, tuổi thơ chẳng mảy gợn sóng, vui tươi đến nhường nào.

Những buổi luyện võ đơn giản lại hoài từng trận đùa cợt trẻ thơ, lão đã từng như thế.

Vì sao… vì sao từng cảm xúc trẻ nít như thế lại hiện lên rõ ràng trong lòng lão chứ, như thể lão thật sự chỉ là một đứa trẻ, thật sự vẫn ở chùa Hàm Vân, thời gian như bị quay ngược, cảm xúc thật sự tươi mới…

Sao có thể, là ảo giác, nhất định.

Nghĩ như vậy, biết như thế, nhưng…

Tràng cười vui của chú tiểu quét lá cùng sư môn kia vọng vào tai lão, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy dưới đống lá vàng rơi, bốn năm đứa trẻ phật môn chừng chưa đầy tuổi đuổi bắt, mãi tới khi sư thầy quản giáo xuất hiện cho mỗi đứa một gậy, chúng mới ngậm ngùi dừng cuộc chơi.

Đó là… lão?

Niềm vui, sự không cam tâm khi cuộc chơi dừng lại… đúng là lão…

Sao có thể?

Thoắt cái, không gian thay đổi.

Quang cảnh hiện về cái ngày chùa Hàm Vân cháy rụi.

Chúng tăng tháo chạy, người người xách nước cố tìm cách cứu chùa nhưng vô vọng, tiếng khóc, tiếng than đau đớn tỏa khắp nơi linh thiêng một thời này.

Lão… thật sự sợ hãi…

Đứa trẻ co ro lấm lem tro bụi kia, ôm lấy sư phụ đã ngừng thở khóc rống kia, là lão?

Đau lòng khổ sở.

- Thật đáng thương… - Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên bên tai lão, Tận Ty Hải mơ hồ, giọng nói rất quen, lão phải nhớ ra nó chứ, vì sao đầu óc lão mơ hồ như vậy. - Đứa trẻ đáng thương.

Giọng nói xót xa, lại dịu dàng than thở, khiến tầm mắt lão vô thức hướng về đứa trẻ.

- Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được sư phụ mang về nuôi nấng dạy dỗ như con, thiên ý trêu ngươi a, vì sao Hàm Vân điện lại bốc cháy chứ?

Đúng rồi! Vì sao?

- Ây nha, thật bất ngờ mà, hóa ra là do chú tiểu canh lửa không cẩn thận bỏ đi xem đá dế mất rồi, ôi, sao có thể tắc trách như thế, tính mạng của cả trăm tăng chúng tụng kinh trong Hàm Vân điện chỉ đáng so với trò đá dế thôi sao?

Đúng! Thật khốn nạn, chỉ vì nó mà lão chẳng còn nhà, tuổi thơ tan nát trong đau khổ, sư phụ mà lão yêu thương kính trọng cũng vì thế mà mất.

- Ây nha, nhưng mà cũng không quan trọng, quan trọng là chú tiểu đó cũng có tâm lắm, nhìn Hàm Vân điện bùng cháy sợ hãi chạy trở về mà, về cũng thôi đi, còn muốn lao vào cứu sư phụ mình nữa chứ.

- Đáng tiếc, chú tiểu hiếu thuận quá quên mất mình bao nhiêu tuổi sao? Không ngờ còn phải để sư phụ cứu lại mình nữa, quả là tạo nghiệt à, vị sư phụ đúng là có tâm quá, đệ tử hiếu thuận như vậy cũng coi như an ủi vong linh ông ta rồi.

Theo từng câu nói, hình ảnh lại chậm rãi thay đổi, cũng kéo theo cảm xúc lên xuống của lão.

Không sai, không sai…

Lão quỳ sụp xuống, ôm đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống…

- Ôi cha, bất ngờ quá, không ngờ chú tiểu đó lại là…

Tận Ty Hải rống lên, đau khổ gầm mặt xuống đất.

… Là lão!

oOo

Thoắt cái, khung cảnh hoàn toàn biến mất, quay trở lại căn phòng trong khách sạn.

Trên đâu, lá chén vẫn lơ lửng, khác biệt là nó đã đảo ngược lúc nào chẳng hay.

Cảm xúc tiêu biến đột ngột khiến Tận Ty Hải ngỡ ngàng, mờ mịt chẳng rõ đang ở đâu.

Trước mặt lão bỗng xuất hiện một bức tượng đá hình sư tử.

Tâm trí chậm chạp quay lại, lão chợt than không ổn, nhưng cũng chẳng kịp phản ứng, chỉ đành nhìn trong mắt con sư tử đá bùng cháy lửa, nó há mồm tạo thành một nụ cười quỷ dị, lửa từ trong ấy cháy rực ra.

Bao trùm lấy lão tựa vũ bão!

- Tận Ty Hải a Tận Ty Hải… - Tôi bình thản nhìn cảnh này, than thở đôi câu. - Lão thật vô ý mà, trọng điểm của Vua Gậy trên hình lá bài, vốn không nằm ở người đàn ông có được không?

Chính là, con sư tử đá ấy mới đúng!

Nhìn cơ thể lão co quắp đau đớn trong sự thiêu đốt linh hồn lực, tôi nghiêng đầu, rút từ lòng bàn tay một lá bài khác.

Chén.

Có chút trầm ngâm, bởi tôi hiểu.

Lá Vua gậy và chén là do tôi triệu tập ra mà có, nên tất nhiên chúng chẳng có ý liệu gì, nhưng lá Ẩn sĩ và lá chén này lại khác.

Đây là những lá bài mà… bộ Shadowscapes muốn nói với tôi.

chén? Có phúc không biết hưởng?

Khiêu khích tôi sao?

Thú vị thật đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio