Edit: Min
Thái Hậu dẫn theo nhóm tú nữ và các thị lang đến đài sen ở giữa hồ hoa sen, vừa ngắm hoa sen, vừa làm thơ, vừa chơi trò phạt rượu, còn có cả biểu diễn khiêu vũ và đánh đàn.
Bọn họ giấu kín mọi mưu mô và hiềm khích lẫn nhau, mọi người nói cười vui vẻ để lấy lòng Thái Hậu, ngược lại là một khung cảnh náo nhiệt và hòa thuận.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Nghe thấy Hoàng Thượng đến, mọi người lập tức càng thêm hưng phấn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Hoàng Thượng, biết đâu có thể nhân cơ hội này nhận được sự sủng ái của Hoàng Thượng.
Mọi người hành lễ với hoàng đế, sau khi hoàng đế hành lễ với Thái Hậu, hắn bước đến ghế bên cạnh Thái Hậu ngồi xuống.
Kế tiếp, đã đến lúc những người này thể hiện hết mình.
Là Thái Hậu đặc biệt gọi hoàng đế đến, thể chất của hoàng đế như thế nào, Thái Hậu biết rất rõ trong lòng, vì trúng độc, bề ngoài hắn như một cây đại thụ cao lớn nhưng bên trong đã mục nát. Tuy rằng nếu lo nghĩ cho sức khỏe của hoàng đế thì không nên lâm hạnh hậu cung quá nhiều, nhưng vì có thể sinh thêm nhiều hoàng tử và ngăn chặn việc Đào Nguyện được độc sủng, Thái Hậu muốn hoàng đế lâm hạnh thêm mấy người nữa.
Thế nên Thái Hậu đặc biệt tạo cơ hội cho bọn họ biểu hiện tốt trước mặt hoàng đế, cũng là ám chỉ hoàng đế nên lâm hạnh những người khác.
Đặc biệt là Diệp Dung, Đào Nguyện đã được thị tẩm quá nhiều lần rồi, trong khi Diệp Dung chưa được thị tẩm lần nào cả, Thái Hậu có chút nóng nảy. Vì vậy, tiệc thưởng hoa lần này thực ra chủ yếu là để Diệp Dung có cơ hội thể hiện.
Tiêu Thuân Diệp đương nhiên là hiểu ý của Thái Hậu, hắn bị tra tấn rất khổ sở vì cơ thể thường xuyên phát độc, cho nên hắn không bận tâm đến phương diện này. Song, hắn cũng muốn sớm có hoàng tử, dù không biết thân xác của mình còn chống đỡ được bao lâu nhưng chỉ cần hắn còn sống được ngày nào, hắn sẽ lên nhiều kế hoạch hơn cho con của mình. Ngay cả khi hắn chết, ngôi vị hoàng đế này cũng phải do con hắn kế thừa, và phải là con trai trưởng do Hoàng Hậu sinh ra.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thuân Diệp không khỏi nhìn Đào Nguyện. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần được ôm thân thể thơm tho mềm mại của cậu trong vòng tay, hắn sẽ lập tức không kiềm chế được, hơn nữa sau mỗi lần lâm hạnh cậu, hắn đều cảm thấy cực kỳ thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần. Lúc này nhìn cậu đang ngồi ở đó một cách đoan trang, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều xuất chúng hơn những người khác, chỉ ngồi như thế thôi mà cậu đã có được khí chất và phong thái của một Quân Hậu cần phải có rồi.
Đào Nguyện cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Thuân Diệp, quay đầu lại nhìn hắn, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đào Nguyện lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, làm ra vẻ xấu hổ vì bị hắn nhìn nên tránh ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy đôi má ửng hồng của cậu, Tiêu Thuân Diệp trong lòng càng thêm yêu thích, cảm thấy cậu vừa quyến rũ vừa đáng yêu. Nhưng khi ở trên giường, cậu lại lẳng lơ đến tận xương tủy, cảm giác ngay cả trái tim và linh hồn của hắn đều sắp bị cậu câu đi mất.
Diệp Dung vô cùng dốc sức để thể hiện, nhưng thấy Tiêu Thuân Diệp cứ nhìn Đào Nguyện mà không hề liếc mắt nhìn mình lấy một cái thì không khỏi sốt ruột trong lòng. Sau khi vào cung, cậu ta chỉ tìm được cơ hội yêu đương vụng trộm với Dự Vương vài lần khi gã vào cung. Còn hoàng đế thì vẫn chưa có cơ hội được ở riêng với hắn, mà hoàng đế cũng chưa bao giờ đón cậu ta đi thị tẩm, nghĩ đến đại hôn sắp diễn ra, cậu ta không thể không nóng nảy.
Vào đêm đại hôn, hoàng đế sẽ đến chỗ của ai là một nhiệm vụ rất quan trọng trong game, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này thì độ khó của việc công lược hoàng đế sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng bây giờ cậu ta đã xuyên vào thế giới trong game rồi nên không có cách nào nhìn thấy giá trị hảo cảm, cũng không biết giá trị hảo cảm của hoàng đế đối với mình còn thiếu bao nhiêu, tóm lại, cậu ta phải cố gắng hơn nữa để thu hút sự chú ý của hoàng đế mới được.
Diệp Dung vừa đánh đàn vừa làm thơ, thấy hoàng đế cuối cùng cũng nhìn mình, trong lòng cậu ta hơi yên tâm, nghĩ rằng lần này hẳn là có thể tăng thêm một ít giá trị hảo cảm của hoàng đế đối với mình rồi, chỉ không biết liệu đêm nay có thể được thị tẩm một cách thuận lợi hay không thôi.
Những người khác cũng ghen tị với cậu ta vì có tài năng giỏi như vậy, lại có Thái Hậu thiên vị, cảm thấy rằng cậu ta nhất định sẽ được hoàng đế sủng ái.
Tiêu Thuân Diệp chịu đựng cơn đau đầu sắp phát tác nên hoàn toàn không có tâm trạng để nghe cậu ta chơi đàn một cách nghiêm túc. Mấy ngày nay hắn không đón Đào Nguyện đến thị tẩm, mà hai ba ngày nay Đào Nguyện cũng không đến đưa điểm tâm cho hắn, hiện giờ hắn chỉ muốn ngửi mùi hương ngọt ngào trên người Đào Nguyện để giảm bớt cơn đau của mình mà thôi.
Thái Hậu rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Dung, bà cảm thấy cậu ta có dung mạo tuyệt sắc, lại có khí chất và tài năng như thế, hoàng đế nên thích cậu ta hơn mới phải. Bà cũng rất khó hiểu, tại sao hoàng đế đã lâm hạnh Đào Nguyện nhiều lần rồi nhưng lại không lâm hạnh Diệp Dung.
Thái Hậu lại liếc nhìn Đào Nguyện, thấy cậu không tranh giành hay khoe mẽ mà chỉ ngồi một cách đoan chính, cũng không thể hiện bản thân, bà không khỏi gật đầu trong lòng và càng có cảm tình với cậu hơn.
Đào Nguyện biết rằng nếu mình vội vàng khoe khoang thể hiện bản thân vào lúc này, nhất định sẽ khơi dậy sự chán ghét của Thái Hậu và làm giá trị hảo cảm của Thái Hậu đối với cậu. Bởi vì cậu là người duy nhất được thị tẩm và đã thị tẩm quá nhiều lần, nếu lúc này còn muốn chớp lấy cơ hội thể hiện của người khác, Thái Hậu chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu đang muốn độc chiếm hoàng đế và được hoàng đế độc sủng mà cảm thấy không vui.
Tuy rằng đúng là cậu nghĩ như vậy thật, nhưng tâm tư của cậu tuyệt đối không thể để cho ai biết, đặc biệt là Thái Hậu.
Ngồi một lúc lâu, Thái Hậu có chút mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi một lát, bà bảo bọn họ tự tham quan, hoàng đế đứng dậy đưa Thái Hậu đi nghỉ ngơi.
Sau khi đứng dậy, Thái Hậu nói với Diệp Dung: “A Dung, ngươi đi cùng ai gia.”
“Dạ.” Diệp Dung lập tức đi đến bên cạnh Thái Hậu, nắm tay kia của Thái Hậu.
Những người khác đều nhìn Diệp Dung đầy ngưỡng mộ, loại đãi ngộ được Thái Hậu đích thân tạo cơ hội này không phải ai cũng có thể hưởng thụ. Họ cảm thấy rằng trong số tất cả bọn họ, chỉ có Diệp Dung mới nhận được loại đãi ngộ này.
Sau khi Thái Hậu rời đi, những người khác đều tản ra, một số thì tụm lại nói chuyện với nhau, một số thì ngồi một mình ngẩn người ngắm hoa sen.
Đào Nguyện cũng ngồi ở mép rào chắn ngắm hoa sen trong ao, hiếm khi được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cậu phải thưởng thức thật kỹ.
Tôn Nguyên đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, nhìn hoa sen nói nhỏ: “Thái Hậu tạo cơ hội cho Diệp Dung như thế, xem ra hôm nay dù thế nào thì hắn chắc chắn cũng sẽ được thị tẩm.”
Đào Nguyện bình tĩnh nói: "Bản thân hắn hẳn là đang sốt ruột lắm, nhưng ai mà biết được Hoàng Thượng đang nghĩ gì trong đầu chứ?”
Tôn Nguyên nhìn về phía những người khác nói: “Không chỉ mình hắn sốt ruột thôi đâu, mà là hầu hết những người ở đây đều sốt ruột. Sau ngày đại hôn, hắn nhất định sẽ có cơ hội được thị tẩm, nhưng những người khác thì khó mà nói.”
Thật ra, nếu Tiêu Thuân Diệp không rước Đào Nguyện đến thị tẩm thì bọn họ cũng sẽ không sốt ruột như thế, bởi vì mọi người đều không được thị tẩm như nhau, điều này chứng tỏ rằng hoàng đế chỉ là tạm thời không muốn lâm hạnh ai mà thôi. Nhưng Tiêu Thuân Diệp lại nhiều lần rước Đào Nguyện đến thị tẩm nên bọn họ không thể không sốt ruột.
Tuy nhiên, bọn họ có sốt ruột hay không cũng không liên quan gì đến Đào Nguyện, mọi người tùy theo khả năng của mình thôi. Hơn nữa, ngoại trừ Diệp Dung, những người khác thậm chí còn không đủ tư cách làm đối thủ của cậu.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng oi bức, tuy rằng trên đài hoa sen có nóc nhà che nắng nhưng vẫn khiến người ta toát mồ hôi hột.
Mọi người dường như đều có những tâm sự riêng, có người tiếp tục thưởng thức hoa sen trong khi uống trà, có người đi dạo ở nơi khác, có người tìm nơi nghỉ ngơi và thay y phục. Nhưng họ không rời khỏi Ngự Hoa Viên, bởi vì Thái Hậu sẽ đến dùng bữa với họ sau khi nghỉ ngơi.
Đào Nguyện cũng cảm thấy có chút ra mồ hôi, vì vậy cũng dẫn theo cung hầu và cung tì đi tìm phòng thay đồ.
Tiêu Thuân Diệp đưa Thái Hậu đến Nguyệt Hương Các để nghỉ ngơi, Thái Hậu ngồi ngồi trên giường, sau khi nói chuyện với Tiêu Thuân Diệp một lúc, bà đột nhiên nói với hắn rằng: “Hoàng Thượng, người cũng đi nghỉ ngơi một lát đi, để A Dung theo hầu hạ người thay y phục.”
“Được.” Tiêu Thuân Diệp đứng lên, đang định hành lễ cáo lui thì chợt cau mày nói: “Mẫu hậu, nhi thần đột nhiên nhớ ra rằng vẫn còn một số việc quan trọng cần phải về Ngự Thư Phòng để xử lý, e rằng không thể dùng bữa với mẫu hậu.”
Thái Hậu quan sát vẻ mặt của hắn, biết cơn đau đầu của hắn lại sắp phát tác bèn nói: “Nếu đã có việc cần phải xử lý gấp, vậy mau đi đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Sau khi hành lễ, Tiêu Thuân Diệp xoay người và sải bước rời đi.
Diệp Dung đứng bên cạnh sững người một lúc, vẻ mặt mất mát không tài nào giấu được, Thái Hậu liếc nhìn cậu ta một cái, thở dài trong lòng, sau đó nói với cậu ta: “A Dung, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Diệp Dung cung kính hành lễ rồi lùi về sau, nhưng khi vừa bước ra ngoài, trong mắt lập tức hiện lên sự phẫn nộ. Cậu ta thầm nghĩ, mình kém Mục Tịch chỗ nào chứ? Rõ ràng người được sủng ái hơn nên là mình mới đúng, dù thế nào đi nữa cũng không nên là một mình Mục Tịch được sủng ái. Bất kể là thế giới game hay thế giới thực thì cũng không có đạo lý độc chiếm hoàng đế, ngay cả mình cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc một mình chiếm được sự sủng ái của hoàng đế.
Trong nội các ở Ngự Hoa Viên, Đào Nguyện để cung tì canh giữ ở ngoài, còn mình thì đi vào phòng trong cởi y phục rồi dùng khăn ướt lau cơ thể. Trên khuôn ngực trắng nõn và mềm mại của cậu có rất nhiều vết đỏ, tất cả đều là do Tiêu Thuân Diệp hôn lúc không kìm được. Đào Nguyện thật sự rất ngượng cho người khác nhìn thấy những dấu vết này, lần trước bị Diệp Dung nhìn thấy hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Sau khi thay trung y sạch sẽ, Đào Nguyện định lên giường nằm và nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đợi khi nào đã nghỉ ngơi đủ thì mới gọi người vào hầu hạ mình thay áo ngoài. Nhưng vừa xoay người lại đã thấy một người đang đứng sau lưng mình.
“Bệ hạ…….” Đào Nguyện hơi giật mình nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cung kính hành lễ với hắn.
Tiêu Thuân Diệp bước tới, bế Đào Nguyện lên, sau đó đi đến bên giường, đặt cậu nằm xuống giường.
Tiêu Thuân Diệp đè lên người Đào Nguyện, bóp cằm cậu rồi hôn lên, khuấy trong miệng cậu, đoạt lấy vị thơm ngọt trong miệng cậu.
Đào Nguyện bị hắn hôn một lúc lâu, đầu lưỡi sắp bị hắn mút đến rút gân, cách hôn bá đạo này khiến sức lực cơ thể cậu như bị hút khô vậy, dùng sức nhấc lên cũng mềm nhũn ra.
Tiêu Thuân Diệp cuối cùng cũng chịu kết thúc nụ hôn dài và sâu này, nhưng lại lập tức xé toạc vạt áo của Đào Nguyện, để lộ làn da trắng như tuyết với những vết đỏ của cậu, sau đó mút hôn một cách thô bạo.
Đào Nguyện nghiêng đầu cắn môi chịu đựng, mấy ngày nay cậu đã quen rồi, dù sao ngăn cản hay giãy giụa cũng đều vô dụng, hơn nữa chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn mà thôi.
Trước đó Tiêu Thuân Diệp chỉ hôn ở ngực cậu, nhưng lần này, hắn càng hôn càng tụt xuống.
Như thể ngửi thế nào cũng cảm thấy không đủ, Tiêu Thuân Diệp hút mùi hương ngọt ngào trên người cậu một cách mạnh mẽ, và càng ngày càng đi xuống hoàn toàn trong vô thức.
Đào Nguyện bị Tiêu Thuân Diệp đè hôn môi một lúc lâu, khi Tiêu Thuân Diệp vùi mặt vào Đào giữa hai chân mình, Đào Nguyện không thể không đẩy hắn ra, sau đó ngồi dậy, khép vạt áo của mình lại và nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Bệ hạ, thời gian sắp hết rồi, thần tử phải quay lại đài hoa sen.”
Tiêu Thuân Diệp ngửi thấy mùi hương trên người cậu khiến cơ thể cảm thấy hơn thoải mái rất nhiều, nhưng khi nhìn dáng vẻ quyến rũ của cậu, thân thế lại dần nóng lên. Sau đó không thể kiềm chế được mà bắt đầu kéo quần của cậu.
Đào Nguyện nắm chặt ống quần của mình, lo lắng nhìn hắn nói: “Bệ hạ, nếu thần tử đến muộn, Thái Hậu sẽ trách phạt thần tử.”
“Trẫm chỉ nhìn thôi, sẽ không làm gì cả.” Tiêu Thuân Diệp kéo tay cậu ra, sau đó cởi quần của cậu.
Đào Nguyện cảm thấy thân dưới chợt lạnh, không nhịn được khẽ rên một tiếng, sau đó kẹp chặt hai chân.
“Ngoan, cho trẫm nhìn.” Tiêu Thuân Diệp mở hai chân cậu ra.
Đào Nguyện biết hắn tuyệt đối không có khả năng chỉ nhìn mà thôi, nhưng sau khi hai chân bị mở ra, cậu biết mình đã không thể ngăn cản hắn được nữa.
Đào Nguyện cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh, cậu sợ tiếng kêu của mình sẽ bị người bên ngoài nghe thấy rõ.
................
Cả người Đào Nguyện không còn tí sức lực nào, mở rộng hai chân nằm trên giường với đôi mắt ngậm nước và vẻ mặt mơ màng, như thể bị người ta cưỡng ép chà đạp hư vậy. Sau khi Tiêu Thuân Diệp đứng dậy, cậu mới khép chân lại và ôm lấy chăn mỏng, vẻ mặt vừa ấm ức vừa xấu hổ.
Tiêu Thuân Diệp vừa sinh ra đã là Thái Tử, giờ lại là hoàng đế, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ không nhịn được mà làm chuyện này. Hắn chỉnh lại y phục một chút, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân và rưng rưng của Đào Nguyện liền ngồi xuống mép giường an ủi cậu: “Thái Hậu sẽ không quay lại đài hoa sen nhanh như vậy đâu, em đừng lo.”
“Sau khi chúng thần vào cung, bệ hạ vẫn luôn thị tẩm một mình thần tử, Thái Hậu nhất định rất không vui trong lòng.” Đào Nguyện rũ mắt nói.
“Trẫm là hoàng đế, ngay cả quyền được chọn người thị tẩm cũng không có sao?” Tiêu Thuân Diệp đỡ cậu ngồi dậy, kéo cậu ôm vào lòng rồi nói: “Chẳng lẽ em vì sợ Thái Hậu không vui mà không muốn cho trẫm thị tẩm?”
Đào Nguyện dựa vào ngực hắn nói: “Thần tử không chỉ lo Thái Hậu sẽ không vui, mà còn lo lắng bệ hạ sẽ nhanh chóng chán ghét thần tử, sau này sẽ…….”
“Trẫm không thể sống thiếu mùi hương trên cơ thể em, em đã nắm được nhược điểm của trẫm rồi mà còn lo lắng rằng sau này trẫm sẽ lạnh nhạt với em ư?” Tiêu Thuân Diệp cúi đầu nhìn cậu nói.
“Bệ hạ nói như vậy, thần tử vô cùng sợ hãi, thần tử tội đáng chết vạn lần.” Đào Nguyện nói với vẻ hoảng sợ.
“Một lần cũng không được chết.” Tiêu Thuân Diệp nhéo cằm cậu nói, “Em phải sống thật tốt để hầu hạ trẫm, sau này phải chủ động một chút, không cho phép kháng cự trẫm.”
“Vâng…….” Đào Nguyện lại bị hắn hôn, sau đó cẩn thận hôn lại hắn.
Việc cậu đáp lại khiến Tiêu Thuân Diệp rất cao hứng và hưng phấn, hai người hôn nhau không rời một lúc lâu mới tách ra.
Sau khi Tiêu Thuân Diệp rời đi, Đào Nguyện nhanh chóng thu dọn mọi thứ và trở lại đài hoa sen trước khi Thái Hậu quay lại.
Sắc mặt của cậu vẫn còn chút ửng đỏ, có điều do thời tiết hơi nóng, mà làn da của cậu lại vốn đã trắng hồng, cho nên những người khác không ai để ý đến sắc mặt đỏ bất thường của cậu, chỉ có Diệp Dung chú ý.
Sở dĩ Diệp Dung chú ý là bởi vì cậu ta đã làm chuyện đó với Dự Vương rất nhiều lần rồi, cho nên nhìn ra nét ửng đỏ trên mặt và thần thái trong mắt của Đào Nguyện không phải do nóng, mà là trạng thái sau khi đã làm chuyện đó.
Diệp Dung nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cậu ta hy vọng rằng Đào Nguyện cũng đang yêu đương vụng trộm với người khác, nếu là vậy, chỉ cần cậu ta có thể nắm được nhược điểm của cậu thì cũng đủ khiến cậu không còn đường sống. Nhưng hôm nay, người duy nhất có khả năng bí mật làm chuyện đó với cậu chỉ có hoàng đế mà thôi.
Diệp Dung nghĩ thầm, mình dốc hết tâm tư thể hiện trước mặt hoàng đế, vậy mà vẫn không chiếm được cơ hội thị tẩm. Khi nãy Hoàng Thượng còn nói rằng có việc quan trọng cần phải xử lý, cái gọi là việc quan trọng của hắn chính là đi mây mưa với Mục Tịch?
Cậu ta càng nghĩ càng không cam tâm, cảm thấy nếu cứ như vậy là không được, mặc kệ thế nào, cậu ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đêm đại hôn. Nếu hoàng đế vẫn không có hứng thú với cậu ta, vậy cậu ta đành phải sử dụng thế lực của gia tộc thôi.
..................
Vào đêm trước khi kết thúc cuộc tuyển chọn, hầu như tất cả thị lang và tú nữ đều mất ngủ, và tâm trạng lo lắng này vẫn kéo dài cho đến ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, một số người đã dậy vì không ngủ được, họ thay y phục, sau đó từ từ rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Sau khi đã trưng diện một cách cẩn thận, quả thực không có việc gì để làm bèn đi tới đi lui trong phòng, mặc dù biết Hứa công công sẽ không đến đọc thánh chỉ sớm như vậy, nhưng bọn họ thật sự không thể ngồi yên được.
Bởi vì hôm nay, bọn họ sẽ được ở lại hậu cung một cách danh chính ngôn thuận. Mà một số người trong số bọn họ sẽ chính thức trở thành người của hoàng đế kể từ hôm nay, và điều khiến họ lo lắng nhất chính là thông báo hôm nay họ sẽ là phẩm cấp gì. Hiện tại họ vẫn bình đẳng, nhưng sau khi có phẩm cấp thì sẽ không còn bình đẳng nữa.
Đào Nguyện ngủ một giấc ngon lành cho đến hừng đông, sau đó bình thản rửa mặt, chải đầu và thay y phục.
Sau khi thay y phục xong, Đào Nguyện liếc nhìn Tôn Nguyên đang ngẩn người ngồi ở đó, nghi ngờ hỏi: “Ngươi sao vậy?”
“Ta lo lắm, lỡ như cuối cùng ta không trở thành hầu quan thì ta sẽ phải ở lại hậu cung cả đời.” Tôn Nguyên vốn tưởng rằng mình sẽ không căng thẳng, nhưng đến lúc này lại không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Trong số họ cũng có rất ít người giống như Tôn Nguyên vậy, chỉ muốn làm nữ quan hoặc hầu quan mấy năm rồi xuất cung kết hôn mà thôi, không muốn ở trong cung cả đời.
“Không phải ngươi nói rằng cha ngươi đã sắp xếp xong cho ngươi rồi sao?” Đào Nguyện nói.
“Cha ta nói rằng ông ấy đã sắp xếp rồi, nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện giữa chừng thôi.”
Đào Nguyện ngồi xuống an ủi hắn: “Ngươi yên tâm đi, số người cần nạp vào hậu cung lần này của bệ hạ không nhiều lắm. Nếu như cha ngươi đã sắp xếp xong rồi, vậy thì sẽ không xảy ra bất trắc khéo như vậy đâu.”
“Sao ngươi không hề căng thẳng gì hết vậy? Lỡ như ngươi không trở thành Quân Hậu thì phải làm sao đây?” Tôn Nguyên nhìn cậu nói.
“Không làm thì không làm thôi, đây đâu phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Nếu như căng thẳng có thể bảo đảm rằng ta sẽ trở thành Quân Hậu, ta nhất định sẽ căng thẳng hơn bất cứ ai khác.” Đào Nguyện nghĩ thầm, tuy rằng hiện tại ta không thể quyết định được mình có thể trở thành Quân Hậu hay không, nhưng cho dù lần này không thể trở thành Quân Hậu, thì vị trí Quân Hậu trong tương lai nhất định sẽ là của ta.
“Dù ngươi trở thành Quân Hậu hay Hoàng Quý Quân, tương lai đều phải để ta đến cung của ngươi làm hầu quan.” Tôn Nguyên nói.
“Được.” Đào Nguyện đồng ý với hắn, sau đó vỗ tay hắn nói: “Đi ăn sáng thôi.”
Một canh giờ trước khi đọc thánh chỉ, tất cả các thị lang và tú nữ đều được đưa đến quảng trường Trữ Tú cung, sau đó chờ Hứa công công đến đọc thánh chỉ.
Đào Nguyện và Diệp Dung tự nhiên lại đứng ở đằng trước.
“Thánh chỉ đến!”
Mọi người cung kính quỳ xuống tiếp chỉ.
Tổng cộng có mười cuộn thánh chỉ sách phong. Trong đó, một cuộn là sách phong Quân Hậu, một cuộn là sách phong Hoàng Quý Quân, còn lại là cùng phẩm cấp thì chung một cuộn. Những người không xuất hiện trên thánh chỉ sẽ là hầu quan trong tương lai.
“Tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Sau khi Hứa công công đọc xong tất cả các thánh chỉ, mọi người tiếp chỉ và tạ ơn. Đào Nguyện tiếp thánh chỉ sách phong Quân Hậu, Diệp Dung thì tiếp thánh chỉ sách phong Hoàng Quý Quân.
Sau khi Hứa công công dẫn người rời đi, mọi người bắt đầu thảo luận, có người hài lòng với phẩm cấp của mình mà vui vẻ, có người lại cảm thấy mất mát vì phẩm cấp của mình quá thấp. Có người muốn trở thành phi tần nhưng lại chỉ có thể làm một hầu quan, tâm trạng càng thêm trầm xuống. Cũng có người vốn chỉ muốn làm nữ quan nhưng lại trở thành phi tần vì lý do gia tộc, trong lòng cũng rất phức tạp.
Đào Nguyện quay lại nhìn Diệp Dung, Diệp Dung cũng quay lại nhìn cậu, hai người dùng ánh mắt giao phong.
Đào Nguyện cười nhạt nói: “Diệp Hoàng Quý Quân?”
Cho dù Diệp Dung không cam lòng cỡ nào cũng chỉ có thể uốn gối hành lễ, “Thần, bái kiến Quân Hậu.”
“Miễn lễ.” Đào Nguyện nói xong thì xoay người trở về Hiên Mặc Uyển.
Những thị lang con nhà võ tướng đều đắc ý liếc nhìn những thị lang con nhà quan văn, sau đó lập tức đi theo.
Không ai trong số họ nghĩ rằng Đào Nguyện sẽ trở thành Quân Hậu, đặc biệt là con cái của gia tộc quan văn, bọn họ không thể chấp nhận sự thật rằng một người sinh ra trong gia tộc võ tướng lại trở thành Quân Hậu. Với lại, bây giờ Đào Nguyện rõ ràng được sủng ái hơn Diệp Dung, tức người được sủng ái và là Quân Hậu không phải Diệp Dung, đám người bọn họ không khỏi cảm thấy có chút lo lắng cho cuộc sống trong chốn hậu cung sau này của mình.
Đào Nguyện trở lại Hiên Mặc Uyển, không phải thu dọn đồ đạc, ở đây cũng không có gì phải thu dọn, cậu đang chờ phượng liễn tới đón mình đến Phượng Hoa cung.
Tôn Nguyên đã được trở thành hầu quan như mong muốn, sau này hắn còn phải đến cục hầu quan học tập rồi mới được bố trí.
Nói tóm lại, Đào Nguyện muốn ở lại trong cung và người vui nhất khi cậu có thể trở thành Quân Hậu chính là Tôn Nguyên. Mặc dù Hoàng Quý Quân chỉ thấp hơn Quân Hậu một bậc, xem như bình thê, nhưng bình thê cũng phải hành lễ khi gặp chính thê mà thôi. Cho nên, nói trắng ra thì bình thê cũng chỉ là thiếp, đương nhiên làm chính thê vẫn tốt hơn rồi.
Bình thê (平妻), là tình trạng một người đàn ông kết hôn có người vợ chính thức trở lên trong chế độ đa thê, có nghĩa ngoài Nguyên phối ra thì đồng thời vẫn còn tồn tại những người vợ chính thức khác.
Đào Nguyện và Tôn Nguyên đang chào tạm biệt và dặn dò nhau phải tự chăm sóc bản thân, Từ hầu quan dẫn theo nhóm cung tì và cung hầu đến hành lễ với Đào Nguyện.
“Tham kiến Quân Hậu.”
“Miễn lễ.” Đào Nguyện mỉm cười nói, “Đa tạ Từ hầu quan đã chiếu cố ta mấy ngày nay.”
“Không dám.” Từ hầu quan lại hành lễ lần nữa.