Bát Hoang Kiếp

quyển 2 chương 33: người khách không mời!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: One_God

"Là ngươi?"

Vừa ra ngoài, nhìn thấy người tới cửa Đoan Mộc Vũ không khỏi ngẩn người. Người đến là một cô gái ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung nhan tinh xảo, trâm gài tóc xinh đẹp, khóe miệng luôn luôn mang bộ dạng cười như không cười. Nàng mặc một bộ tiểu y màu lam, bên hông quấn một cái đai lưng xanh đen, mấy tiểu hồ lô giắt trên đai lưng, dao động sáng ngời, bộ dạng rất thoải mái.

Song không biết tại sao cô gái này luôn làm cho người khác cảm thấy rất thần bí, hơn nữa đôi mắt nàng sáng ngời như ẩn chứa bí mật nào đó!

Cô gái này chính là cô gái không biết tên mấy tháng trước Đoan Mộc Vũ đã gặp ở cô sơn chế luyện đàn cổ cho Lam Mị. Lúc ấy, nhìn phục sức của nàng hắn đã biết nàng không phải là đệ tử Lạc Tinh Tông. Ban đầu Đoan Mộc Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại tìm tới tận cửa.

"Không sai, là ta! Các hạ không hoan nghênh sao?" Nàng khẽ mỉm cười, tuy tới đột ngột nhưng có bộ dáng đi dạo rồi thuận tiện mà tới. Trong ánh mắt sáng ngời của nàng tựa hồ luôn có mùi vị nói không ra lời khiến Đoan Mộc Vũ nhất thời khó thăm dò được gì.

Đoan Mộc Vũ thản nhiên lặng yên nhìn nàng, chờ chính nàng nói rõ ý muốn.

Nàng cùng Đoan Mộc Vũ nhìn nhau chốc lát, lúc sau mới thản nhiên cười nói: "Ta không phải là đệ tử Lạc Tinh Tông nhưng trước mắt xem như là môn khách của Lạc Anh chân nhân Thạch Kiếm Phong. Nghe nói ngươi cự tuyệt làm đệ tử ký danh của Lạc Anh chân nhân?"

"Không phải cự tuyệt mà là ta tài sơ học thiển, không xứng đáng!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu.

"Tài sơ học thiển sao? Nếu như ngươi mà là tài sơ học thiển thì cả trên dưới Lạc Tinh Tông toàn bộ nhảy sông tự vẫn cho rồi!" Nàng cười cười, bỗng nhiên thay đổi lời nói đè thấp thanh âm: "Nghe nói ngươi từng không chớp mắt quan sát Trình Tuyết suốt hơn mười tức? Không ngờ ngươi đúng là một nhân vật sắc đảm ngập trời! Trình Tuyết là một trong hai đại mỹ nữ mà cả Lạc Tinh Tông công nhận đấy. Bội phục, bội phục!"

"Ngươi tìm ta là để nói những chuyện này?" Đoan Mộc Vũ khẽ cau mày.

"Tất nhiên không phải! Mặc dù đầu tiên là ngươi thất lễ với Trình Tuyết, rồi cự tuyệt Lạc Anh chân nhân nhưng Lạc Anh chân nhân cũng chả quan tâm. Hôm nay nàng phái ta tới đây là dẫn ngươi cùng đồng bạn ngươi tiến vào Thạch Kiếm Phong, như vậy để tránh bị người khác ngày ngày quấy rầy. Chắc ngươi cũng sẽ không nghĩ Trình Tuyết sẽ bỏ qua cho bọn ngươi chứ?"

Nàng nói cực kỳ tự tin nhưng Đoan Mộc Vũ lại nghe ra trong giọng nói nàng có ý nghĩa khác. Hắn bình tĩnh nhìn nàng một cái, liền nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

Nghe lời ấy nàng hơi ngẩn ra, chợt một nụ cười sáng lạn xuất hiện trên môi nàng, cực kỳ mê người: "Ngươi đã đoán sai! Không cần ngươi làm gì cả, ngươi chỉ cần yên lặng tu luyện là đủ! Chuyện tình Lạc Tinh Tông ngươi cũng không cần tham dự! Lần này Lạc Anh chân nhân mặc dù không thể nào trở thành chưởng môn Lạc Tinh Tông nhưng Đông Sơn nhất mạch vẫn có thể thủ hộ được. Mặt khác, nếu ngươi có chuyện gì cần xử lý thì giao cho ta là được!"

Mặc dù cô gái này nói rất dễ nghe nhưng Đoan Mộc Vũ biết nhất định nàng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Hơn nữa cô gái này rất cổ quái, ít nhất, hắn nhìn không ra tu vi và lai lịch truyền thừa của nàng.

Thấy Đoan Mộc Vũ trầm mặc, nàng suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói ra một câu kinh người: "Liễu Lịch kia gần nửa năm qua từng nhiều lần dò thăm tin tức của một đám người, những người kia là đệ tử Phù Vân Sơn đó. Ngươi có quan hệ không tệ với Liễu Lịch, có lẽ ta có thể hỗ trợ việc này."

"Cái gì?"

Đoan Mộc Vũ kinh hãi, bởi vì cô gái này nói như thế đồng nghĩa với việc nàng biết được một chút thân phận thật sự của hắn.

"Ha ha, ngươi không cần phải khẩn trương! Liễu Lịch mặc dù rất cẩn thận nhưng Hạ Mạch Nhiên ngươi từ một kẻ bất lực bỗng nhiên biến thành một cao thủ thì đã là chuyện cổ quái rồi. Tuy trước giờ không ai chú ý ngươi nhưng nếu muốn người không biết thì trừ phi không làm, cho nên đoán ra một chút chân tướng cũng không khó! Nếu như ta đoán không lầm, tiểu Lam Mị, còn có nhóc mập kia là do bằng hữu ở Phù Vân Sơn phó thác ngươi chăm sóc ha? Sách sách, rất có nghĩa khí nha! Chuyện này Lạc Anh chân nhân rất tán thưởng, ngươi không cần phải lo lắng!"

Nghe tới đây Đoan Mộc Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Thì ra đối phương chẳng qua chỉ đoán được thân phận của Lam Mị cùng nhóc mập, điều này cũng cũng không có gì lạ vì cách tu luyện của Lam Mị và nhóc mập rất dễ bị nhìn ra.

Nghĩ tới đây Đoan Mộc Vũ gật đầu, liền hỏi: "Đã như vậy, ngươi biết những bằng hữu của ta hôm nay ở nơi nào hay không? Có an toàn không?"

"An toàn hay không an toàn ta không biết, nhưng có người đã từng thấy bọn họ! Một nhóm bọn họ mười người, từng xuất hiện trong sơn mạch Kỳ Minh Sơn. Nếu ta không đoán sai, bọn họ hẳn muốn đi ngoại vực!"

"Ngoại vực?" Đoan Mộc Vũ khẽ cau mày. Như vậy cũng có thể bởi vì ngày đó trên Phù Vân Sơn, Đoạn Thiên Đồ từng nói Thương Ngô Tử và Khô Mộc đã bị Yên Vân Tử giả trang thành Tiểu Hà Nhi lừa gạt đi đến ngoại vực. Thế thì bọn Ninh Chi Đồng đi ngoại vực tìm kiếm Thương Ngô Tử và Khô Mộc cũng là hợp tình hợp lý.

"Đa tạ!" Hít sâu một hơi, Đoan Mộc Vũ khẽ chắp tay nói. Nhóm Ninh Chi Đồng có đến mười người, có thể chạy tới Kỳ Minh Sơn chắc đã nếm không ít vất vả.

"Ngươi có phải muốn đi ngoại vực hay không?" Nàng nhìn ánh mắt Đoan Mộc Vũ chằm chằm. Trong lúc nhất thời, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đoan Mộc Vũ.

"Đúng thì thế nào?" Đoan Mộc Vũ cũng không phủ nhận.

"Rất tốt, việc này không nên chậm trễ! Nếu ngươi muốn đi, tốt nhất lập tức rời đi!" Nàng bỗng nhiên nói một câu khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy muốn nổi khùng.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng chỉ nhắn nhủ ý chỉ Lạc Anh chân nhân một chút. Có hai con đường, tùy ngươi lựa chọn nhưng mà ngươi phải nghĩ đến hậu quả nếu ngươi làm như vậy. Có lẽ sẽ là vạn kiếp bất phục!"

"Ngươi cuối cùng là ai?"

Nói đến mức này rồi, Đoan Mộc Vũ nếu còn tin tưởng nữ nhân này do Lạc Anh phái tới thì hắn chính là thằng ngu! Nữ nhân này biết quá nhiều bí mật của hắn, hơn nữa đã sớm biết và vẫn đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn!

"Ha ha! Ngươi nói ta là ai?"

"Là ngươi!" Trong lòng Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên vừa động, liền nhớ tới Kim Mục cự mãng. Hôm nay, có thể điều tra thân phận của hắn rõ ràng thì trừ Kim Mục cự mãng thì còn ai vào đây? Nhưng từ trước đến nay Kim Mục cự mãng luôn xuất hiện với thân rắn, mà không ngờ nó lại xuất hiện dưới hình người nữa.

"Không sai, chính là ta! Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Chúng ta là người cùng một thuyền, ngươi muốn ở lại chỗ này thì ở lại! Ngươi nghĩ đi, ta cũng có thể đi theo ngươi,nhưng ngươi đừng hy vọng ta có thể bảo vệ ngươi. Hôm nay ta trói gà còn không chặt, phải dựa vào ngươi bảo vệ rồi!" Nàng cười rất ngọt, một bộ vô tội.

"Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ngươi đã nói, ngươi bị bắt về Lạc Tinh Tông! Ngươi đi theo t, có phải còn phải cần ta cứu ngươi ra hay không?" Đoan Mộc Vũ cau mày nói. Xem ra Kim Mục cự mãng này thật thông minh, hẳn là khiến mình vô tình rơi vào bẫy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio