Bát Hoang Kiếp

quyển 1 chương 70: thực cốt phi hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: bubuchenchen

Chớp mắt thời gian đã hơn nửa tháng, phong ấn trong Tích Nguyệt Hồ cũng từ từ gia tăng nên chắc chỉ sau một khoảng thời gian nữa sẽ hoàn thành. Dấu hiệu rõ ràng nhất chính là yêu khí thẩm thấu từ trong hang ngầm ra và yêu binh đã bắt đầu giảm bớt trên diện rộng, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Với tình hình hiện tại, trận hạo kiếp càn quét cả Ngô Châu coi như kết thúc. Các môn phái tu hành cũng nhanh chóng rút lui. Tình hình như vậy khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy rất kỳ lạ. Từ lúc bắt đầu, hắn đã cảm thấy sự kiện ở Tích Nguyệt Hồ là do Yêu tộc cố ý giương đông kích tây, gây sự chú ý của giới tu hành nhưng cho đến bây giờ, cả Nhân Giới vẫn không có điểm gì cổ quái, hết thảy đều rất bình thường.

Nếu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu thì Đoan Mộc Vũ cũng không thèm nghĩ nhiều. Lúc này, hắn đã không còn bảo thủ như trước, không còn cái cảm giác chán ghét đối với thân phận loài người của mình nên không lãng phí thời gian và tinh lực vào việc này nữa. Mỗi ngày, trừ lúc chỉ điểm bọn Từ Trần Phong tu hành thì hắn một lòng một dạ tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết.

Vì hắn có thể hấp thu hàn khí từ trong vòng tay băng phách ngàn năm trên cổ tay trái cho nên công pháp này tiến triển thần tốc. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm trước đây của hắn nên trong vòng không tới một tháng pháp lực mà hắn tích lũy đã sắp đuổi kịp Trình Nguyệt. Phải biết rằng đây là kết quả mà hắn đã trừ đi ba thành rồi. Chỉ riêng điểm này mà nói, tốc độ tu luyện của hắn đã sớm vượt xa bất kỳ thiên tài tu luyện nào.

Sau khi hoàn thành phong ấn trong Tích Nguyệt Hồ, Khô Mộc nhận được mệnh lệnh rút lui trở về Phù Vân Sơn. Nhưng Thương Ngô Tử lại giao cho Khô Mộc một nhiệm vụ khác nên lão không thể trở về cùng mọi người. Cả đám đành phải tự mình trở về Phù Vân Sơn.

Chia tay Khô Mộc, nhóm Đoan Mộc Vũ gồm mười hai người nhanh chóng lên đường. Họ không cần phải trèo đèo lội suối nữa mà cưỡi sói băng do Thần Du Thuật luyện chế ra. Tuyến đường di chuyển của cả nhóm là đường chính của Ngô Châu, đoán chừng nếu đi cả ngày lẫn đêm thì mất ba ngày sau sẽ về tới Phù Vân Sơn.

Mặc dù thân phận Đoan Mộc Vũ thấp hơn Tác Ly và Trình Nguyệt, tuổi cũng nhỏ hơn nhưng trải qua nhiều chuyện lúc trước nên Tác Ly và Trình Nguyệt không dị nghị gì khi hắn chỉ đạo.

Đi thẳng một mạch, ngày đầu mọi việc còn bình thường nhưng đến ngày thứ hai, Đoan Mộc Vũ phát giác có điểm gì là lạ xung quanh bọn họ. Thỉnh thoảng có một số côn trùng chim chóc bay qua bay lại. Nếu là ngày thường thì chẳng có gì là lạ, nhưng hiện giờ yêu binh mới càn quét qua, trừ một số địa phương ra thì các khu vực khác của Ngô Châu đều không có lấy một chút sinh cơ. Không có sự sống thì cớ sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại xuất hiện côn trùng chim chóc chứ?

Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, Đoan Mộc Vũ cũng không để trong lòng. Hắn lại càng không dừng lại mà càng thúc dục sói băng chạy nhanh như điên về phía trước.

Hoàng hôn buông xuống, trời chiều như lửa. Bỗng nhiên từ hướng Tây Bắc có một đám mây đen bay tới, nhưng nhìn kỹ thì đó không phải là mây đen, mà là vô số châu chấu!

Đám châu chấu này không phải là châu chấu bình thường, mỗi một con đều to cỡ lòng bàn tay, cánh màu xám. Trong lúc vỗ cánh, có vô số bột phấn màu xám phát ra, thoạt nhìn thật là kinh người.

"Thực Cốt Phi Hoàng?"

Đoan Mộc Vũ vừa nhìn thoáng qua đã biết lai lịch của đám châu chấu này. Loại này nếu là một con thì không sao, ngay cả một phàm nhân cũng có thể đánh chết nó. Nhưng điều đáng sợ là Thực Cốt Phi Hoàng lại xuất hiện với số lượng cực lớn, so với nạn châu chấu trong thế giới của người phàm không giống nhau. Đám Thực Cốt Phi Hoàng này chuyên ăn vật sống. Nơi chúng đi qua, xương trắng chất chồng, không một sinh linh nào còn sống. Nhưng thứ này cơ hồ không có trong Nhân giới, bởi vì người tu hành tuyệt đối không cho phép Thực Cốt Phi Hoàng xuất hiện chứ nếu không làm sao còn nơi ở cho người phàm?

Nhưng tại sao Thực Cốt Phi Hoàng vốn thuộc ở Yêu giới lại xuất hiện tại nơi này?

Suy tính một chút, Đoan Mộc Vũ liền quát to: "Đừng có ngừng lại, tăng hết tốc độ tiến về phía trước! Tác Ly sư huynh thi triển Phù Không Thuật, mọi người còn lại bảo vệ thân thể của mình. Tiến lên!"

Lúc này, đám người Tác Ly đều phát hiện đám mây đen này vô cùng kỳ dị. Bọn họ dựa theo phân phó của Đoan Mộc Vũ liền làm tốt nhiệm vụ của mình. Dưới Phù Không Thuật, mười hai con sói băng đều được bao phủ bởi một đạo cuồng phong. Tác Ly rất giỏi pháp thuật phong hệ và mộc hệ cho nên hiệu quả của Phù Không Thuật tốt hơn so với Đoan Mộc Vũ. Nhất thời, chỉ nghe cuồng phong gào thét, tốc độ của mười hai con sói băng liền tăng lên!

"Biến đổi đội hình, Tác Ly sư huynh đi trước mở đường, Trình Nguyệt sư tỷ bảo vệ cánh trái. Từ Trần Phong, ngươi bảo vệ cánh phải, Triệu Khắc, Tào Khải, Vương Giới, Kiều Huyền, bốn người các ngươi ở phía ngoài, còn bốn người còn lại ở tại trung tâm. Ta lui lại bảo vệ phía sau!"

Tiếng quát của Đoan Mộc Vũ còn chưa dứt, Thực Cốt Phi Hoàng đã tới trước mặt. Tiếng vỗ cánh ong ong như sấm rền khiến cả thiên địa dường như cũng run rẩy. Nhìn thoáng qua quả thực là cực kỳ kinh khủng!

Lúc này Tác Ly ở đầu đã sớm thao túng thanh kiếm của mình. Hắn vừa thúc sói băng chạy đi, vừa sử dụng kiếm quang chém giết. Trải qua hơn một tháng tôi luyện trong hang ngầm, Ngự Kiếm Thuật của Tác Ly càng thêm thuần thục. Hắn có thể lấy pháp lực ít hơn thi triển chiêu thức có uy lực lớn hơn. Phần lớn đám Thực Cốt Phi Hoàng đều bị kiếm quang Tác Ly chém rụng. Lúc này, chất dịch ghê tởm tanh hôi trắng bệch của châu chấu bắn vào đầy mặt và cổ mọi người!

Nhưng bây giờ không phải là lúc so đo mấy chuyện nhỏ này. Mọi người đề cao cảnh giác, nhanh chóng đánh chết hết đám Thực Cốt Phi Hoàng. Nếu không đám côn trùng điên cuồng này mà nhào lên cắn xé thì chỉ cần một trăm con, trong chốc lát cũng có thể ăn một người sống còn một bộ xương trắng. Thật sự chúng rất đáng sợ!

Đoan Mộc Vũ không ra tay, nhưng lại không ngừng dò xét xung quanh. Điều hắn lo lắng chính là một đoàn Thực Cốt Phi Hoàng như vậy nhất định sẽ có con Thực Cốt Phi Hoàng chúa. Đó mới là thứ lợi hại giống như yêu thú cấp Xích Mục, mà đám hộ vệ của nó cũng rất khó chơi!

Trong một khoảng thời gian, số lượng Thực Cốt Phi Hoàng giữa không trung càng ngày càng nhiều. Bốn phương tám hướng đầy châu chấu màu xám mãnh liệt nhào tới thân thể mọi người, căn bản không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, tiếng ong ong vang lên đinh tai nhức óc.

Lúc này, Tác Ly đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng. Kiếm quyết biến ảo, đạo kiếm quang của hắn tản ra thật nhanh biến thành chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang nhỏ hơn. Toàn bộ kiếm quang lấy hắn làm trung tâm, bay lên bốn phương tám hướng mà chém giết. Điều này cho thấy gần đây hẳn Tác Ly đã nắm giữ tinh diệu kiếm quyết. Mặc dù còn có chút thiếu hụt, nhưng uy lực lại rất kinh người. Mấy vạn con Thực Cốt Phi Hoàng trong phạm vi mười trượng đều bị cắt thành mảnh vụn, quả thực giống như một trận mưa xác chết, đầy ghê tởm!

Nhưng số lượng châu chấu trong bầy Thực Cốt Phi Hoàng này đâu chỉ trăm vạn? Trong nháy mắt, khu vực trống do một kích của Tác Ly tạo ra lại bị vô số Thực Cốt Phi Hoàng lấp đầy, hơn nữa không ngừng vượt qua kiếm quang của Tác Ly xông đến mọi người.

Lúc này, có thể nhìn ra sự chênh lệch của đám người Từ Trần Phong. Công kích của bọn họ rất đơn điệu, dù rất bén nhọn nhưng hiệu quả quá nhỏ đối với bầy châu chấu có số lượng vô hạn này. Nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ bọn hắn mà thôi.

Trình Nguyệt rốt cục cũng xuất thủ. Hôm nay nàng đã nắm giữ được Ngự Kiếm Thuật, mặc dù không bằng Tác Ly nhưng cũng có thể bảo vệ khu vực vài chục trượng. Cuối cùng nàng đã có thể phối hợp với Tác Ly cản được tất cả Thực Cốt Phi Hoàng ở bên ngoài.

Nhưng tình hình như vậy tuyệt đôi không duy trì được bao lâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio