Dịch giả: nhatchimai
Bị một chiêu này đánh cho trọng thương, công kích của cô gái áo trắng liền xuất hiện sơ hở. Kiếm quang yếu đi, Mỵ Yêu liền biến thành bóng đen chạy trốn ra ngoài!
"Thật ghê tởm! Thì ra là các ngươi. Hai người các ngươi đều là tái thể của Mỵ Yêu!"
Cô gái áo trắng kia suy cho cùng vẫn có thực lực bất phàm, thân hình nàng chỉ lảo đảo vài cái sau đó liền thối lui ra xa hơn mười trượng, tránh được công kích tiếp theo của hai người Từ Miêu và Tín Dương!
"Hừ! Cái này gọi là “thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại thích xông vào”! Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác! Bây giờ, nơi đây sẽ là nơi táng thân của ngươi!"
Từ Miêu nói một cách tàn nhân rồi vẫy tay một cái, bóng đen kia liền chui vào trong thân thể ả. Nhất thời, dung nhan vốn như hoa như ngọc của ả liền biến đổi, trở nên vô cùng dữ tợn. Làn da vô cùng mịn màng nhanh chóng chồng chất những phiến lân giáp cực kỳ ghê tởm. Một đôi mắt hoàn toàn biến thành đỏ sọc, răng nanh lộ ra ngoài, nước dãi chảy thành dòng rỏ xuống!
Quỷ dị hơn là phía sau mông của ả sinh ra một cái đuôi dài bảy tám trượng!
"Yêu hóa!"
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ lập tức đoán được chân tướng sự việc. Xem ra, Từ Miêu này thực sự không đơn giản! Ả hẳn đã trở thành tái thể của Mỵ Yêu, nhưng chắc ả không cam lòng nên đã vận dụng thủ đoạn đồng hóa, cắn nuốt Mỵ Yêu rồi biến nó thành một phần của ả.
Vừa nghĩ đến đây thì Đoan Mộc Vũ đã biết vì sao mấy trăm nam nữ già trẻ chạy trốn hôm qua đều bị giết sạch. Vốn hắn cảm thấy rất kỳ quái vì đây căn bản không phải là thói quen hành động của Mỵ Yêu. Thì ra là toàn bộ những người đó đều bị Từ Miêu ‘yêu hóa’ giết chết.
Lúc này, Tín Dương ở gần Từ Miêu cũng đã tái nhợt mặt mày. Bởi vì ả không thể tin nổi chuyện đang diễn ra. Dù ả đồng ý hợp tác với Từ Miêu nhưng lại không biết bản chất của sư tỷ ả lại dữ tợn đáng sợ như thế!
"Sư... sư... sư tỷ... "!
Tín Dương lắp ba lắp bắp, theo bản năng muốn thối lui.
"Sao thế sư muội? Ta đã nói sẽ cho ngươi thực lực cường đại, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn đổi ý sao?" Biến thành quái vật, thanh âm của Từ Miêu không còn trong trẻo dễ nghe nữa mà ngược lại lại dữ tợn đáng sợ, không phải thanh âm nhân loại!
"Không đâu... không đọa sư tỷ. Ta... ta sẽ không... sẽ không nói lung tung. Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, ngươi bỏ qua cho ta có được hay không. Ta không muốn... không muốn lực lượng này nữa!"
Mặc dù tâm cơ Tín Dương thâm trầm, lòng dạ độc ác nhưng suy cho cùng ả cũng chỉ là một con người nên bị bộ dạng kinh khủng của Từ Miêu dọa cho sợ hãi. Chỉ sợ có cho ả lực lượng cường đại hơn nữa ả cũng không muốn mình trở thành quái vật.
"Hách hách hách! Giữ bí mật cho ta sao? Sư muội tốt của ta, ngươi không cảm thấy lời ngươi vừa nói quá ngây thơ sao? Lần này ta dẫn ngươi tới đây cũng vì muốn bồi dưỡng ngươi nhưng ngươi khiến ta thất vọng quá. Ngươi đã vô phúc hưởng thụ loại lực lượng cường đại này, vậy thì ngươi hãy hiến thân cho sư tỷ đi!"
Từ Miêu vừa dứt lời, cái đuôi sắc bén đột nhiên vung lên, nhanh như chớp đâm vào lưng Tín Dương đang muốn chạy trốn, sau đó ném ả lên không trung. Lúc thi thể của Tín Dương rơi xuống thì đã bị xé thành mảnh vụn!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả vốn có mười lăm người thì bây giờ chỉ còn lại Đoan Mộc Vũ và cô gái áo trắng. Còn Từ Miêu thì không được tính là người nữa. Sau khi ả cắn nuốt lực lượng của Tín Dương thì liền biến đổi rõ ràng hơn nữa!
Giờ phút này, việc Đoan Mộc Vũ muốn làm nhất là quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt. Tuy nhiên hắn còn chưa chạy được mấy bước thì cô gái áo trắng kia bỗng nhiên nói rất bình thản: "Đoan Mộc sư đệ, ngươi nhẫn tâm bỏ rơi ta sao?"
Lời nàng vừa dứt, tâm tính Đoan Mộc Vũ vốn lặng như nước cũng phải bực bội. Hắn chỉ muốn gầm thét mắng to một phen!
Cô gái áo trắng này biết được tên hắn, mà còn gọi hắn là sư đệ thì nàng chắc chắn là tam đệ tử của Thương Minh Tử, cũng chính là tam sư tỷ của Đoan Mộc Vũ hắn!
Đáng ghét!!
Đoan Mộc Vũ rất muốn hỏi lại một câu. ‘Ngươi thân làm sư tỷ mà lại nhẫn tâm lừa dối, đe dọa sư đệ sao? Câu vừa rồi ngươi có tư tách nói ra hay không?’
Tuy nhiên, cuối cùng Đoan Mộc Vũ cũng không nói năng gì mà xoay người quay trở lại. Hắn thả sói băng ra, ném cô gái áo trắng đang trọng thương lên trên!
"Ngươi đi đi, ta ở lại! Không cần báo thù cho ta! Hai mươi năm sau, ta sẽ tới Phù Vân Sơn tìm ngươi đòi nợ!"
Đoan Mộc Vũ đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết. Dù sao hắn cũng không phải hồn phi phách tán. Cô gái áo trắng này nếu thật là tam sư tỷ của hắn nghĩa là sự xuất hiện ở đây cũng không phải do tình cờ. Hơn phân nửa là lúc hắn bị Hoành Uyên đuổi giết, Thương Minh Tử ra lệnh cho nàng tới cứu hắn.
Đã như vậy, phần nhân tình này hắn phải ghi nhớ. Trên dưới Phù Vân Sơn, từ hai lão đầu đến một đám trẻ con xấu xa đều không tệ. Hắn chết một lần cũng đáng.
Lúc này nghe thấy lời nói của Đoan Mộc Vũ, cô gái áo trắng cảm thấy rất quỷ dị, rất cổ quái. Nàng sửng sốt, nhưng sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, tiện tay lấy ra một viên linh đan ăn vào.
"Có phải nam nhân gặp phải mỹ nữ đều trở nên ngu ngốc như thế không? Muốn làm anh hùng cũng không cần phải dùng cách này. Từ Miêu dung hợp Mỵ Yêu thực lực đã đến cảnh giới Linh Thai, ngươi ứng phó như thế nào? Chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng ngăn không được. Bây giờ ngươi chạy đi, ta miễn cưỡng đồng cảm với dũng khí của ngươi! Mặc dù dũng khí này vô cùng ngu ngốc!"
Nói xong, cô gái áo trắng lại nhẹ nhàng nhảy từ trên sói băng xuống. Một thân bạch y loang lổ vết máu, nhưng nàng linh đan phục dụng không phải thứ tầm thường, trong thời gian ngắn đã khôi phục hơn phân nửa thương thế.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Đoan Mộc Vũ liền xoay người thối lui hơn mười trượng. Bây giờ kết cục đã định, cho dù cô gái áo trắng không cách nào giết chết Từ Miêu đang yêu hóa thì cũng có thể giữ được tính mạng. Thế nên cũng không cần phải lo nghĩ về tính mạng của hắn nữa!
Từ Miêu yêu hóa bên kia cũng đã bắt đầu công kích một cách điên cuồng. Vận khí của ả không thể nói là tốt bởi nếu ả có cơ hội thuận lợi trưởng thành thì tương lai có thể trở thành một quái vật cường đại nhưng đáng tiếc ả gặp phải cô gái áo trắng này! Thực lòng mà nói thì ả xui bởi vì gặp phải Đoan Mộc Vũ. Nếu không phải do Đoan Mộc Vũ thì cô gái áo trắng cũng sẽ không phát hiện ra Mỵ Yêu, lúc đó kế hoạch của ả có thể coi là hoàn mỹ.
Thế nhưng thế sự không bao giờ có chữ “nếu”. Cho dù Từ Miêu có dung hợp Mỵ Yêu, thực lực tăng lên nhưng cô gái áo trắng tuy đã bị thương nhưng chênh lệch đôi bên vẫn có, hơn nữa khoảng cách còn rất lớn. Chỉ ba đạo kiếm quang xẹt qua hết thảy mọi việc giải quyết xong!
Đoan Mộc Vũ ở một bên thấy vậy rất cảm khái. Lần này, hắn thật sự làm một vị khách từ đầu tới cuối. Đúng là cảm giác bị người khác trêu cợt thật không thoải mái.
"Sư đệ, quét dọn chiến trường đi! Tiện tay chôn những thi thể này nữa. Trong tay những người này vẫn còn có chút đồ tốt, ta rộng lượng lưu lại làm lễ vật cho ngươi!"
Cô gái áo trắng tươi cười thoải mái, vết máu đỏ lòm trên áo nàng như hoa mai điểm xuyết! Hơn nữa hợp với khí thế giơ tay nhấc chân liền tiêu diệt cường địch của nàng, khiến cho nam nhân khắp thiên hạ chạy theo như vịt.
"Không có hứng thú!"!
Đoan Mộc Vũ chân thành nhìn cô gái áo trắng một lát, nhưng lại không bị sắc đẹp của nàng làm mờ mắt, cũng không bị khí thế của cao thủ chấn nhiếp. Hắn xoay người nhảy lên sói băng, nghênh ngang rời đi. Nói chơi sao, coi thắn là kẻ đi lượm đồ thừa? Hắn chỉ lấy chiến lợi phẩm thuộc về hắn, về phần những thứ khác hắn không có hứng thú!
Thấy thân ảnh Đoan Mộc Vũ biến mất, một lúc lâu sau cô gái áo trắng mới phục hồi tinh thần. Vẻ mặt nàng tỏ rõ cảm giác khó tin, bởi vì trong tay Từ Miêu và Tín Dương có hai chiếc nhẫn trữ vật. Tín Dương có thực lực kém thì không nói nhưng trong nhẫn của Từ Miêu tất nhiên có rất nhiều thứ tốt. Chuyện này theo lý mà nói thì đến người tu hành cảnh giới Động Huyền cũng thèm muốn, nhưng cái tên xấu xa nghèo rớt mồng tơi kia lại chẳng thèm. Ngay cả mấy món pháp khí cũng không lượm mà chỉ nói “ không hứng thú”!
Là hắn điên hay bổn cô nương điên?
"Quái vật hàng năm đều có nhưng năm nay đặc biệt nhiều nha!"
Cô gái áo trắng nói thầm một câu rồi giơ tay niệm quyết. Một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt xuất hiện trong nháy mắt, bao phủ phương trăm trượng. Ngọn lửa này đốt cháy tất cả mọi thứ, thiêu rụi chúng thành tro tàn.
Sau đó nàng ngự kiếm rời đi, ngược hướng với Đoan Mộc Vũ!