Bất Hủ Kiếm Thần

chương 51: tông môn kinh biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Dịch vừa mới bước lên trên thềm đá của Dịch Kiếm Tông, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau đớn.

Hắn che ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác đau đớn này tới rất mãnh liệt, đau tận xương cốt, đi sâu vào trong linh hồn.

Nửa ngày sau, Lâm Dịch như có cảm giác nhìn về phía nam, trước mắt dường như hiện ra hình ảnh của một nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, đang si ngốc nhìn hắn, dần dần càng đi càng xa.

Lâm Dịch lắc đầu, tiếp tục chạy đi lên trên núi, ước hẹn mười năm, mười năm sau rồi hãy nói. Lúc này trong tông môn có quá nhiều chuyện hắn không bỏ xuống được.

Thương thế của sư phụ chưa lành, Thạch Đầu sống chết không rõ, mấy ngày nay Viện Viện thế nào, Uyển Nhi còn tốt chứ?

Nếu như Thạch Đầu thực sự xảy ra chuyện bất trắc thì Tống Hàm Yên sẽ là kẻ thù của Lâm Dịch hắn. Dù hắn liều mạng bị tông môn trừng phạt thì hắn cũng sẽ xuất thủ đập chết Tống Hàm Yên.

Còn chưa tới tông môn thì Lâm Dịch đã cảm giác được một tia dị thường. Trong lòng bất an, hắn cau mày, nhìn đại trận ngoài cửa tông.

Ngoài cửa của Dịch Kiếm Tông có bố trí Kiếm vụ chi trận do Lâm Thanh Phong tự mình bố trí, kết hợp với ảo trận, khốn trận, sát trận tạo thành một thể, đó chính là đại trận hộ tông.

Bên ngoài có sương mù dày đặc bao phủ nhiều năm, cũng không phải là để ngăn địch. Mà nếu có phàm nhân không cẩn thận tiến vào nơi này có thể bình yên vô sự trục xuất đối phương ra ngoài.

Sương mù dày đặc như vậy ở trong mắt tu sĩ lại giống như không có tác dụng gì cả. Sau khi đi vào bên trong, sẽ gặp khốn trận, thậm chí là sát trận, nếu không có được bí quyết, động một cái là sẽ mất mạng.

Lúc này bên ngoài tông môn không có một tia sương mù dày đặc nào cả. Lâm Dịch đi về phía trước không được bao xa thì lại phát hiện ra khốn trận, sát trận bên trong cũng đều bị đại pháp lực của tu sĩ mạnh mẽ công phá. Đã tàn phá không thể tả, không có cách nào phát huy tác dụng được nữa.

Trong hơn một tháng này, đã có cường địch đột kích!

Trong lòng Lâm Dịch trầm xuống, thương thế của sư phụ chưa lành, không thể nào kháng địch được, cho dù tinh lực chữa trị đại trận này cũng không có.

Người tới pháp lực cao cường, cậy mạnh để phá đi Kiếm vụ chi trận này. Sợ rằng đối phương đã thoát khỏi Kim đan đại đạo, bước chân vào Nguyên Anh.

Trong các tông môn Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn ở gần đây đều không có Nguyên Anh đại tu sĩ. Từ khi nào Dịch Kiếm Tông chọc vào một cường địch như vậy chứ?

Đột nhiên trong đầu của Lâm Dịch hiện lên một suy nghĩ, làm hắn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

- Không xong rồi, chẳng lẽ là Công Tôn Hoàng tộc đã tìm tới cửa? Dường như ở trong Thần ma chi địa ta vẫn chưa bại lộ thân phận cơ mà. Chẳng lẽ đã có sơ hở, bị bọn họ phát hiện ra rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch hoảng loạn, chân tăng tốc, sải bước chạy tới Trúc Phong của Dịch Kiếm Tông.

Tới gần gian phòng nơi sư phụ dưỡng thương, tim của Lâm Dịch đập thình thịch, rất sợ mấy người sư phụ xảy ra bất trắc gì đó.

Cho dù là từ phía xa xa nhìn vào Lâm Dịch cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ già nua ở trong căn phòng kia. Đây là một cỗ khí tức thọ nguyên đã cạn, sinh cơ yếu đuối.

- Cũng được, sư phụ chưa chết, bị thương thì còn có thể cứu được.

Lâm Dịch không chần chờ, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra rồi lắc mình chui vào.

Sắc mặt Lâm Thanh Phong vàng vọt, hơi thở mong manh, đang nằm ở trên giường, cảm giác có người đến, hắn cũng không mở ra.

- Ngươi đi đi, Tiểu Lâm Tử đã chết ở trong Thần ma chi địa, ngươi cũng không cần nhớ thương hắn làm gì nữa.

Lâm Thanh Phong thản nhiên nói.

Lâm Dịch nhìn dáng vẻ sư phụ, trong lòng đau xót, hai mắt rơi lệ, hắn đi tới phía trước vài bước rồi quỳ xuống, run giọng nói:

- Sư phụ, Tiểu Lâm Tử đã trở về.

Cả người Lâm Thanh Phong chấn động, hai mắt rồi đột nhiên mở ra, nhìn Lâm Dịch, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về trán của Lâm Dịch, khuôn mặt kinh hỉ, giọng nói khàn khàn:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi còn sống, ngươi đã thực sự trở về!

Sau đó hắn khó khăn nhổm lên, trong mắt đẫm lệ, gật đầu nói:

- Tốt, còn sống là tốt rồi.

Lâm Dịch lau nước mắt, vội vã móc ra một gốc thần dược Thái cổ chỉ còn lại ba lá cây ở trong lòng, lại đưa tới, thấp giọng nói:

- Sư phụ, đây là thần dược Thái cổ, người mau ăn vào, thương thế sẽ khỏi hẳn.

Vừa lấy ra thần dược Thái cổ, nó lập tức tản ra một loại khí tức sinh mệnh cường đại, Lâm Thanh Phong chỉ nhẹ nhàng hút vào một ngụm cũng đã người vô cùng thoải mái, đau đớn cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.

Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Dịch, kinh hô một tiếng:

- Thần dược Thái cổ này, rốt cuộc đã bị con hái được!

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Sư phụ, người mau ăn đi.

Hai tay Lâm Thanh Phong run run nhận lấy, sau khi bẻ một cái lá, hắn đưa hai cái lá còn lại cho Lâm Dịch, nói:

- Chỉ cần một lá đã đủ rồi.

- Sư phụ, người ăn hết đi. Thương thế kéo dài như vậy, có lẽ một lá sẽ không đủ a.

Lâm Dịch khuyên nhủ.

Lâm Thanh Phong nghiêm mặt lại, nói:

- Ngươi tiểu tử này, đi ra ngoài một chuyến kiến thức đã nhiều hơn, sư phụ nói cũng không thèm nghe, bảo con giữ lại thì cứ giữ lại, sư phụ không cần.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, không kiên trì nữa bỏ hai lá thần dược Thái cổ còn lại vào trong túi trữ vật.

Lâm Thanh Phong cũng chưa trực tiếp dùng thần dược Thái cổ, trái lại còn cảm thán nói:

- Con vì tìm thần dược Thái cổ này có lẽ đã phải chịu nhiều đau khổ. Ta nghe người ta nói, lần này trong Thần ma chi địa có Ma Vật hiện thế, tàn sát đông đảo tu sĩ. Mười người có thể sống một người đã là vạn hạnh rồi. Con có thể còn sống trở về, có lẽ cũng đã chiếm được một phen cơ duyên.

Tiểu Yêu Tinh, Vũ Tình, Liệt, mấy người này hiện lên trước mắt của Lâm Dịch, khóe miệng hắn mang theo một tia đau khổ, nói:

- Việc này nói thì rất dài dòng.

Dừng một chút, Lâm Dịch đột nhiên như tỉnh ngộ, hắn hỏi:

- Sư phụ, trong tông môn đã xảy ra chuyện gì? Thạch Đầu có an toàn trở về hay không?

Trong mắt Lâm Thanh Phong hiện lên vẻ buồn bã, thở dài một tiếng, lộ ra vẻ bi thương vô tận.

Mãi hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Thạch Đầu đã trở về, nhưng mà...

Trong lòng Lâm Dịch căng thẳng, hỏi:

- Hắn làm sao vậy?

- Nó trở về không bao lâu thì Đan Hà Phái cách tông môn chúng ta mấy trăm cây số đã giết tới cửa. Muốn tông môn giao ra ngươi và Tiểu Thạch Đầu, ban đầu tông môn không đồng ý. Nhưng mà đối phương phái ra Nguyên Anh đại tu sĩ, mạnh mẽ công phá đại trận hộ tông. Ài, tông môn vô năng, không thể làm gì khác hơn là giao Tiểu Thạch Đầu ra, cũng nói cho bọn hắn biết con đã chết ở trong Thần ma chi địa.

Lâm Dịch siết chặt nắm tay, hắn nghĩ tới lời nói khi sắp chết của Tống Minh Đan Hà Phái, ánh mắt thâm độc kia của hắn.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không nghĩ tới, bọn họ vẫn tìm tới tận cửa được.

Lâm Thanh Phong vỗ vỗ vai của Lâm Dịch, nói:

- Vốn Đan Hà Phái muốn tiêu diệt Dịch Kiếm Tông ta. Thế nhưng vào lúc mấu chốt lại có một đám người thân phận không rõ tới, thực lực cường đại, đánh đuổi Đan Hà Phái đi. Cứu các tu sĩ trong tông môn.

- Ồ, bọn họ là ai?

Lâm Dịch kinh ngạc, lại hỏi:

- Có phải Thạch Đầu cũng được cứu về hay không?

Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, có chút khổ sở nói:

- Đám người kia vì Viện Viện nên mới chạy tới, đẩy lùi Đan Hà Phái cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Bọn họ mang Viện Viện đi, Viện Viện sống chết cũng không chịu, muốn chờ con trở về, nhưng một đứa trẻ sao có thể kháng lại được một đám đại tu sĩ có thực lực cường đại cơ chứ?

Lâm Dịch nghĩ đến lời nói của Viện Viện trước khi đi, nhớ tới những câu nói nàng nói với hắn:

- Đại ca ca, ta chờ ca ca, nhất định một tháng sau ca ca phải trở về, chúng ta ngoắc tay...

Hắn bị tin dữ liên tiếp xuất hiện đả kích cho không nói ra lời, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn. Cảm giác ly biệt với thân nhân rất thống khổ, không phải là chuyện mà một tiểu tử mười mấy tuổi như hắn có thể tiếp nhận được.

Lâm Thanh Phong tiếp tục nói:

- Thạch Đầu bị Đan Hà Phái bắt đi, sinh tử không rõ. Trúc Phong cũng chỉ còn lại một người sắp chết như ta và Uyển Nhi. Mấy ngày nay Uyển Nhi vội vàng chăm sóc ta, lúc rảnh rỗi thì trốn ở góc phòng len lén khóc. Ta biết, nó nhớ con và Tiểu Thạch Đầu. Mấy ngày nay, ta chỉ lo lắng, nếu như ta đi thì Trúc Phong này sẽ chỉ còn lại một mình nó, lẻ loi hiu quạnh, sau này không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ.

- Tông chủ và Đỗ sư muội đã bị tu sĩ Đan Hà Phái đánh thành trọng thương nặng, đang bế quan. Hiện tại do Dư Minh chấp chưởng sự vụ tông môn. Dịch Kiếm Tông bị thương nặng, Hàn Nguyên Cốc lại nhìn chằm chằm vào. Bình thường sẽ phái người tới quấy rầy, tu sĩ trong tông môn khổ không thể tả, không ít người đã len lén chạy đi. Chỉ là bây giờ đã tốt rồi, con đã an toàn trở về, đợi tới lúc thương thế phục hồi, bước vào Nguyên Anh cảnh, ta sẽ đi tìm người của Đan Hà Phái, nhất định phải cứu Tiểu Thạch Đầu về!

Lâm Dịch im lặng không nói, trong lòng tràn ngập hối tiếc vô tận, hắn nghĩ ngợi nói:

- Lẽ nào ta đã làm sai hay sao? Nếu trước đây không giết Tống Minh của Đan Hà Phái, Thạch Đầu cũng sẽ không bị bắt đi. Tông môn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế.

Lâm Thanh Phong nhìn Lâm Dịch lớn lên, sao còn không biết suy nghĩ trong lòng của hắn cơ chứ.

Lâm Thanh Phong chậm rãi nói:

- Tiểu Lâm Tử, đến nay ta vẫn còn nhớ lời con nói với ta. Phải giữ gìn đại đạo trong lòng mình, không tiếc mạng sống, dù cho là địch với tất cả người ở trên đời, không hỏi đúng sai, bất kể thành bại, chỉ cầu không thẹn với lòng.

Lâm Dịch gật đầu, lời này là suy nghĩ trong lòng của hắn.

- Con muốn tu loại đại đạo nào?

- Hiệp đạo!

Lâm Dịch không chút do dự nói.

Lâm Thanh Phong gật đầu, nói:

- Hiệp đạo to lớn, nếu không phải là người có đại nghị lực thì không thể đi. Nếu như con bởi vì... một chút chuyện này mà dao động đạo tâm, sau này con cũng không bước lên được hiệp đạo nữa. Nếu ta là con, ta cũng sẽ giết người nọ, giết rất tốt!

Trong mắt Lâm Dịch dần dần có vẻ mê man, hỏi:

- Sư phụ, thế nào là hiệp? Con hành hiệp trượng nghĩa, nhưng liên lụy tới Thạch Đầu, làm phiền tông môn, hiệp đạo này nên tu thế nào chứ?

Lâm Thanh Phong lớn tiếng nói:

- Đã muốn tu hiệp đạo, như vậy hôm nay vi sư sẽ nói cho con nghe một chút.

- Hiệp đạo to lớn, lấy thiên địa lập tâm, lấy dân lập mạng, là mở thái bình vạn thế!

Những lời này như là cảnh tỉnh, Lâm Dịch bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Ngay xưa lý giải của hắn về hiệp đạo chỉ là bênh vực kẻ yếu. Chỉ là hành hiệp trượng nghĩa mà thôi, nhưng hôm nay lại có thêm một chút cảm giác khác.

Một chữ hiệp này, trở nên vô cùng nặng nề ở trong lòng của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio