Chân núi Dịch Kiếm tông có hai nhóm tu sĩ đang giằng co.
Chuẩn xác mà nói, trong đó có vài tu sĩ Dịch Kiếm tông đang bị một đám tu sĩ Hàn Nguyên Cốc chỉ vào mũi mà chửi.
Bên trong đó có mấy người quen của hắn. Bên Dịch Kiếm tông có Trương Đại Long, Nguyễn Tiểu Cường. Hàn Nguyên Cốc là Trương Phong, Khổng Tuế và mười mấy tu sĩ khác. Đi theo phía sau là hai tu sĩ Trúc Cơ, một người trong đó có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tên còn lại chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
- Nguyễn Tiểu Cường, Hàn Nguyên Cốc chúng ta muốn lên núi, ánh mắt ngươi mù sao, sao lại không tránh?
Trương Phong dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hỏi.
Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Cường tức giận tới mức đỏ bừng, vẻ mặt nhẫn nhịn, không dám nói lời nào.
Dịch Kiếm tông có mấy tên tu sĩ có tu vi cao hơn so với Trương Phong, thế nhưng lại cố kỵ hai tu sĩ Trúc Cơ Hàn Nguyên Cốc phía sau, cho nên mới cúi thấp đầu không dám nói ra một lời nào.
Trương Đại Long thấy thế bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại tránh ra sang bên cạnh. Nhóm mấy người của Dịch Kiếm tông cũng lập tức tránh ra một lối đi.
Đường lên Dịch Kiếm tông chỉ có thể để hai ba người cùng đi mà thôi, đám người Trương Đại Long ở một bên cúi thấp đầu, sắc mặt xấu xí, thế nhưng cũng không có người nào dám đứng ra phản kháng.
Dịch Kiếm tông là tông môn của mình, không ngờ lại bị tu sĩ Hàn Nguyên Cốc đi vào như chỗ không người. Mấy người này cũng có chút bất đắc dĩ. Tông môn gặp đại kiếp, hai vị tu sĩ Kim Đan bế quan dưỡng thương, tu sĩ Trúc Cơ đã chạy, tất cả tứ tán.
Dịch Kiếm tông chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
Trong mắt của mấy người Trương Phong lóe lên vẻ khinh thường. Lúc đi ngang qua mấy người Trương Đại Long, hắn vươn tay chợt đẩy một chút.
Vốn Trương Đại Long đứng ở bên cạnh bậc thang, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, hắn trực tiếp lăn xuống sườn núi, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Vài tu sĩ Dịch Kiếm tông còn lại cũng bị mấy người của Hàn Nguyên Cốc ào ào đẩy ngã, các tu sĩ Hàn Nguyên Cốc cười ha hả, hết sức nhục nhã.
Trong mắt Trương Đại Long hiện lên lửa giận, trầm giọng nói:
- Đạo hữu có cần quá phận như thế hay không. Đây vốn là đường lên núi của Dịch Kiếm tông chúng ta, các ngươi lại mạnh mẽ lên núi, còn làm nhục bọn ta như vậy, ngươi...
Lời còn chưa dứt thì đã bị một tiếng cười nhạo của Trương Phong cắt ngang:
- Dịch Kiếm tông các ngươi? Chó má cũng không bằng, ta bắt nạt ngươi đó, sao nào?
Nguyễn Tiểu Cường mắt thấy Trương Đại Long có chút không khống chế được, hắn lập tức đi tới kéo ống tay áo của hắn một chút, lại thấp giọng nói:
- Được rồi, chúng ta không đánh lại bọn hắn, nhịn đi.
Trương Phong lớn hơn hắn một cái đầu, lại châm chọc nói:
- Không sai, không sai, nên chịu đựng a.
Đột nhiên Trương Đại Long nở nụ cười trầm thấp, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, chợt hắn hít sâu một hơi, thái độ rất khác thường, lớn tiếng nói:
- Trương Phong đúng không? Đám người các ngươi cũng chỉ là hạng người bắt nạt kẻ yếu. Trước kia khi Lâm Dịch sư đệ của Dịch Kiếm tông ta còn ở đây, sao không thấy các ngươi nhảy ra? Bị đánh chỉ dám giả vờ tiêu chảy để tránh né, các ngươi tính là thứ gì chứ?
Những lời này đã nói đúng tâm ý của vài tu sĩ Dịch Kiếm tông, trong lòng bọn họ không khỏi thầm kêu một tiếng thẳng thắn. Thế nhưng lại không có một người nào dám đứng ra, đối mặt với đám tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc.
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt của Trương Phong trầm xuống, chuyện ở Thí Kiếm Bình của Dịch Kiếm tông trước kia là chuyện mất mặt nhất trên con đường tu đạo của hắn, hắn không muốn bị người khác nhắc tới việc này ở trước mặt mọi người.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ của Hàn Nguyên Cốc lạnh nhạt nhìn một màn này, không nói một lời. Đối với danh tiếng của Lâm Dịch, bọn họ cũng đã nghe nói qua. Nhưng bọn hắn lại không để vào trong lòng, chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, còn không được coi là uy hiếp.
Trong tu đạo, tiểu cảnh giới có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng kém một đại cảnh giới thì sẽ là cách biệt một trời một vực. Ở trong Thần ma chi địa, các tu sĩ áp chế tu vi ở Ngưng Khí, thực lực hơn kém cũng không quá lớn. Thế nhưng ở trong Hồng hoang đại lục, kém một đại cảnh giới, có thể trực tiếp dùng lực lượng cường thế để nghiền ép, tu sĩ cấp thấp sẽ không hề có một chút lực phản kháng nào cả.
Nguyễn Tiểu Cường tiến lên khuyên nhủ:
- Trương huynh, coi như thôi đi. Lâm sư đệ đã chết ở trong Thần ma chi địa, chúng ta không địch lại được bọn hắn.
Trương Đại Long nở nụ cười tự giễu, nói:
- Trước đây ta cũng bắt nạt kẻ yếu như vậy, lãnh khốc vô tình. Ta khinh thường Lâm sư đệ, thậm chí bình thường còn bắt nạt hắn, cười nhạo hắn. Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ chấp nhặt với ta. Khi Lâm sư đệ báo thù cho Diệp sư muội ở Thí Kiếm Bình, khi hắn đánh cho tu sĩ Hàn Nguyên Cốc không còn sức đánh trả, khi hắn dương danh lập uy cho Dịch Kiếm tông chúng ta thì ta biết, máu của ta cũng rất nóng!
- Trương huynh, ngươi đừng hành động theo cảm tình. Chúng ta không có thực lực như của Lâm sư đệ, làm như vậy chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.
Nguyễn Tiểu Cường vừa nhìn thấy dáng vẻ của Trương Đại Long, hiển nhiên đối phương định tiến lên, không sợ sinh tử, hắn vội vã thấp giọng khuyên nhủ.
Trương Đại Long cười ha hả, nói:
- Lâm sư đệ vì Diệp sư muội mà có thể ở trước mặt đông đảo tu sĩ Kim Đan, phế bỏ Sở Trường Phi. Khi đó, Lâm sư đệ chỉ là Ngưng Khí, Lâm sư đệ không sợ sao?
Không chờ mọi người trả lời, hắn tự nói:
- Ta tin tưởng, dưới ánh mắt của Kim Đan tu sĩ, đương nhiên Lâm sư đệ cũng sợ, nhưng mà hắn biết, có một số việc không phải bởi vì trong lòng sợ mà lại không dám đi làm. Có một số việc, ở trong lòng hắn, so với sinh mạng còn quan trọng hơn. Đó chính là tôn nghiêm, đó chính là người mà hắn phải bảo vệ!
Nói xong những lời này, vài tu sĩ Dịch Kiếm tông đều có chút xấu hổ, không nói một lời.
Trương Đại Long tiếp tục nói:
- Trương Đại Long ta cũng có tôn nghiêm, Dịch Kiếm tông chính là nơi mà ta phải bảo vệ, dù cho hôm nay ta bị mất mạng ở nơi này thì ta cũng muốn nói cho các ngươi biết. Máu của ta nóng, Trương Đại Long ta không sợ sinh tử. Ta chỉ là Ngưng Khí tầng năm, nhưng hôm nay ta đập đám chó Hàn Nguyên Cốc các ngươi!
Những lời này nói năng rất có khí phách, như đinh đóng cột, Lâm Dịch nghe xong cũng không khỏi trở nên rung động.
Vào giờ khắc này, Trương Đại Long hào tình vạn trượng, thực lực của hắn thấp, thế nhưng hắn có tôn nghiêm của hắn. Có thể không sợ sinh tử, tràn ngập dũng khí trước nay chưa từng có!
Đây sao lại không được tính là một loại hiệp khí cơ chứ?
Vốn Nguyễn Tiểu Cường và Trương Đại Long vô cùng khinh thường Lâm Dịch, thế nhưng từ khi tiểu bối ba phái tranh đấu, Lâm Dịch lực áp tu sĩ ba phái, không người nào có thể địch lại được. Từ đó trong lòng hai người đã kính phục Lâm Dịch, Trương Đại Long còn có một loại tự tin cuồng nhiệt đối với Lâm Dịch.
Vốn với tính tình của Trương Đại Long, tuyệt sẽ không dám phản kháng các tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, hơn nữa còn có hai tên tu sĩ Trúc Cơ ở một bên nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng hắn đã mơ hồ cảm nhận được đạo của Lâm Dịch, tuy rằng hắn còn không biết đây là hiệp đạo. Thế nhưng, hắn muốn đuổi theo, tìm kiếm bước chân của Lâm Dịch.
Vài tu sĩ của Dịch Kiếm tông bị lời nói của Trương Đại Long làm cho nhiệt huyết sôi trào, nhưng lý trí nói cho bọn hắn biết, nếu như lúc này đứng ở bên cạnh đối phương thì mình đã cách cái chết không xa.
Ngay cả Nguyễn Tiểu Cường cũng thối lui ra rất xa, ánh mắt tiếc hận nhìn về phía Trương Đại Long.
Trương Đại Long hét lớn một tiếng, tu vi Ngưng Khí tầng năm ầm ầm bạo phát. Hắn lại lấy ra một thanh Linh khí Nhân giai ở bên hông, ở ngay trước mặt của hai tu sĩ Trúc Cơ, không sợ hãi một chút nào, chém tới chỗ Trương Phong.
Linh khí vừa ra thì đã bị một đạo hàn quang đánh thành từng mảnh nhỏ, là một vị tu sĩ Trúc Cơ đã xuất thủ.
Hắn vung tay lên, khí tức Trúc Cơ tăng mạnh, áp chế cho Trương Đại Long khó động đậy được một chút nào.
Trương Phong nở nụ cười khinh miệt, đi lên, bàn tay vỗ lên trên mặt của Trương Đại Long, phát ra tiếng tét tét.
- Chỉ bằng vào thực lực này của ngươi mà còn muốn khiêu chiến tu sĩ Trúc Cơ, ồ? Mới vừa rồi ngươi còn chửi Hàn Nguyên Cốc chúng ta là chó, ồ? Nếu như ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Hai mắt Trương Đại Long trừng lớn, vẻ mặt xanh tím, giận dữ hét:
- Cho dù ta có chết thì cũng không oán không hối, dù chết cũng đội trời đạp đất. Nếu như Lâm sư đệ biết được, nhất định cũng sẽ để mắt tới ta. Nếu như hắn như biết các ngươi làm nhục Dịch Kiếm tông chúng ta, nhất định sẽ giết hết bọn ngươi, giết các ngươi như tàn sát chó vậy!
Một vị tu sĩ Trúc Cơ cười xùy một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đừng nói Lâm Dịch đã chết ở trong Thần ma chi địa. Cho dù hôm nay hắn đứng ở chỗ này, ta lật tay cũng có thể trấn áp được. Ta sẽ khiến cho hắn biết, thế nào là Ngưng Khí, thế nào là Trúc Cơ!
- Thật không?
Một đạo thanh âm lạnh nhạt truyền đến, nghe thấy thanh âm này, Trương Đại Long có cảm giác như trúng sấm sét giữa trời quang.
Trên mặt của Trương Đại Long tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng, trong lòng nhiều lần vang lên một câu hỏi:
- Là hắn sao? Là hắn sao?
Ngay khi Dịch Kiếm tông gặp nguy nan, rốt cục hắn vẫn chạy về.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Từ trên thềm đá của Dịch Kiếm tông có một tiểu tử ngốc nghếch đi xuống, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, khuôn mặt bình thản, chậm rãi đi tới. Rất giống như một màn lúc đầu ra mặt thay cho Diệp Uyển Nhi ở trên Thí Kiếm Bình vậy.
Vào giờ khắc này, nước mắt nóng bỏng của Trương Đại Long chảy ra.