Ba người kia, tự nhiên là Ngân Đan cường giả đến từ Hắc Thạch thành, lấy Hoàng lão cầm đầu.
Hoàng lão cười lạnh một tiếng:
- Nhậm tiểu tử, nghe nói ngươi được Thiên Các tuyển chọn, giờ phút này không ở lại Thiên Các, chạy về Vân La thành làm cái gì?
- Lão nhân, bớt sàm ngôn đi, báo danh hào ra.
Nhậm Tinh Hà lúc này cũng bu lại, quát hỏi.
Hoàng lão tung hoành Hắc Thạch thành, ngay cả những gia tộc ngang ngược ở Hắc Thạch thành, cũng không dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với hắn, không nghĩ tới ở địa phương nhỏ bé như Vân La thành, lại bị một hậu sinh quát mắng.
Dưới cơn giận dữ, ngược lại nở nụ cười:
- Tốt, tốt, thật sự là hậu sinh khả uý, khó trách, dám giết công tử của Thành chủ đại nhân, tốt, không cần biết ngươi là đệ tử gì của Thiên Các, hôm nay cũng đừng nghĩ rời đi!
Thiên Các đệ tử, cũng chia ba bảy loại. Nếu chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Các, đã chết thì thôi, chỉ cần tiêu hủy chứng cớ, làm gọn gàng linh hoạt, ai có thể biết Thiên Các đệ tử chết như thế nào?
Nhậm Thương Khung liền biết lai lịch lão nhân này, không khỏi nở nụ cười:
- Nguyên lai là tới từ Hắc Thạch thành. Khi nào thì Hắc Thạch thành không có tiền đồ như vậy, cũng muốn cùng loại người như La Hiên cấu kết sao? Không sợ mất mặt sao?
- Tốt, Nhậm Thương Khung, ngươi quả nhiên thừa nhận công tử nhà ta là do ngươi giết!
Hoàng lão âm trầm sát khí nói.
- Không sai, là ta giết. Hạ Thanh Dương là do ta giết, Thạch Cao Phi tuy rằng không phải tự tay ta giết, nhưng cũng có liên quan đến ta.
Nhậm Thương Khung rất lãnh đạm, lại hỏi:
- Hơn một năm trước, Ma Y Giáo đột kích Nhậm thị gia tộc ta, là thủ bút của Hắc Thạch thành ngươi đúng không?
Hoàng lão oán hận nói:
- Quả nhiên là ngươi, tốt, tốt, tốt! Hôm nay, ta muốn cho Nhậm thị ngươi, máu chảy thành sông!
Nhậm Thương Khung cười cười, không nói gì nữa, mà quay đầu hướng La Hiên nói:
- La Hiên, người Hắc Thạch thành đã thừa nhận ý đồ đến. La Hiên ngươi nếu tính toán đối phó Nhậm thị gia tộc ta... sao còn chưa thừa nhận đi?
La Hiên cười to:
- Tốt, vậy thì nói thẳng. Nhâm thị gia tộc ngươi, hôm nay chó gà không tha!
Ánh mắt Nhậm Thương Khung lại đảo qua tứ đại tộc trưởng khác:
- Tống gia, Lữ thị, Cao gia, Vũ gia, các ngươi đi theo La Hiên, cũng là muốn khử Nhậm thị gia tộc ta?
Tống Thanh Sơn quát to:
- Nhậm Thương Khung, ngươi tưởng ngươi là đệ tử Thiên Các thì cao lắm sao? Ngươi là Thiên Các đệ tử thì Lam Nhi nhà ta cũng là Thiên Các đệ tử, ngươi chết, đến lúc đó Lam Nhi tìm chút lý do, như thế thì hết chuyện. Ngươi cho là, Thiên Các còn có thể báo thù cho ngươi sao?
Nhậm Thương Khung nhịn không được cười to lên:
- Tống Lam? Ha ha, nếu ta nhớ không lầm mà nói, Tống Lam hiện tại hẳn là hài cốt đã thối rữa hết rồi?
- Cái gì?
Tống Thanh Sơn gân xanh nổi lên, điên cuồng cười to:
- Nhậm Thương Khung, ngươi đây là ghen tị Lam Nhi nhà ta ha ha, ghen tị, nhất định là ghen tị!
Nhậm Thương Khung giồng như nhìn một kẻ ngốc, vẻ mặt mỉm cười.
Đang muốn mở miệng, Nhậm Thanh Vân mang theo hai người vội vàng đi tới. Hai người kia khí thế kinh người, vừa ra, uy áp giống như hai tòa núi lớn ép tới.
Làm cho đám người La Hiên cảm giác như có khí thế ngập trời đánh tới, nhịn không được thối lui vài bước.
Hai người kia đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, cung kính thi lễ:
- Đại nhân.
Nhậm Thương Khung thản nhiên gật đầu:
- Không cần đa lễ.
- Dạ.
Hai người này, trước khi đến đây, Bắc Môn phủ chủ đã dặn đi dặn lại, muốn bọn hắn nhất định phải vì Nhậm Thương Khung làm việc, đem chuyện của Nhậm thị gia tộc, trở thành chuyện của Bắc Môn phủ mà lo liệu!
Kim Đan cường giả, cũng không phải là ngồi không.
Ánh mắt tràn ngập hàn khí, bắn về phía La Hiên, khẩu khí lạnh lẽo, hình như đến từ Cửu U Địa Ngục:
- Ngươi là Vân La thành thành chủ đúng không?
La Hiên dù gì cũng là lục chuyển Ngân Đan cường giả, tuy rằng bị uy áp ép tới có chút chật vật, nhưng vẫn nói:
- Đúng vậy, nhị vị từ đâu đến đây?
- Vừa rồi nghe ngươi nói, một câu nói của ngươi có thể diệt Nhậm thị gia tộc mười lần? Hai huynh đệ chúng ta không tin. Như vậy đi, mọi người ở đây, ai có thể tiếp được huynh đệ chúng ta một người ba kiếm, thì có thể sống rời đi. Nếu không, thì phải chết!
Nhị vị cường giả này, ở Đông Hoang đại đô cũng là đỉnh cấp cao thủ. Đến Vân La thành này, tự nhiên là đại tài tiểu dụng (tài lớn dùng vào việc nhỏ). Nhưng mà, vì đại nhân làm việc, bọn hắn căn bản không dám lãnh đạm.
Một gã ngũ chuyển Ngân Đan ở Hắc Thạch thành cười rộ lên:
- Khẩu khí thật lớn, bản thân ta muốn lãnh giáo một chút, nhìn xem Nhậm thị gia tộc này, có ngọa hổ tàng long gì hay không?
Lục y đại hán trong hai người kia ánh mắt lãnh đạm, gật gật đầu:
- Tốt, ngươi là người thứ nhất.
Lời nói còn chưa dứt, hiện trường chỉ nhìn thấy một tia lục quang ba động, một đạo kiếm quang giống như Lưu Tinh lạnh thấu xương, ở trên trời cao chợt lóe lên.
Ngay sau đó, tên ngũ chuyển Ngân Đan ở Hắc Thạch thành kia cước bộ còn chưa động, nhưng ở cổ đã xuất hiện một vết máu!
Một cỗ đau đớn truyền đến thần thức của tên ngũ chuyển Ngân Đan kia, chỉ cảm thấy cổ mình lạnh lẽo. Vừa đưa tay lên sờ, thế nhưng đầu đã không thấy! (DG: trẻ em dưới tuổi, phụ nữ có thai và người có tiền sử bệnh tim ko nên đọc đoạn này a)
Tiếp theo, toàn bộ thân hình ngã xuống, ý thức tiêu tán!
Một chiêu, chỉ một chiêu!
Ngũ chuyển Ngân Đan cường giả, ở trong một chiêu, đã bị giết chết! Hơn nữa ra chiêu cực nhanh, làm cho trước khi đầu đối phương rơi xuống, còn có thể giữ lại một tia ý thức!
Ra chiêu nhanh như vậy, làm cho bọn người La Hiên, sắc mặt đại biến!
Người trong nghề chỉ cần vừa nhìn là biết thực lực của nhau! Người này ra một chiêu, chỉ chớp mắt giết một ngũ chuyển Ngân Đan, thực lực này, phần khí thế này, tốc độ này, không hề nghi ngờ, chính là Kim Đan cường giả!
- Kim Đan cường giả!
Hoàng lão cùng La Hiên, đều là hít một ngụm lãnh khí, theo bản năng lui vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sát Thần này.
Trong đời La Hiên, lần đầu tiên hiện lên một tia hối hận cùng e ngại.
Lấy hết dũng khí cứng rắn hỏi:
- Các hạ ra tay giết người, rất cay độc. Người này là thủ hạ tâm phúc của Hắc Thạch thành chủ, ngươi ra tay giết người của Hắc Thạch thành chủ...
- Hắc Thạch thành chủ là cái quái gì?
Lục y đại hán kia lãnh đạm lắc đầu:
- Không biết.
Hoàng lão bị chấn kinh rồi, ngay cả Hắc Thạch thành chủ cũng dọa không được đối phương, chẳng lẽ nói, người này chính là Thiên Các đệ tử?
Không đúng, không đúng, nếu như là Thiêc Các đệ tử, không phải ăn mặc như vậy.
Mà bên Nhậm thị gia tộc, cũng trực tiếp sợ ngây người. Người này ra tay, cao tầng Nhậm thị gia tộc vẫn có người nhận ra.
Đây rõ ràng là hai khách nhân cùng Nhậm Thanh Vân về gia tộc. Lúc đó Thanh Vân giới thiệu bọn hắn, chỉ nói là bằng hữu giang hồ bình thường.
Tất cả mọi người cũng không để ở trong lòng, lại không nghĩ rằng, hai cái gọi là “Giang hồ bằng hữu” này, không ngờ ngay cả Ngũ chuyển Ngân Đan cũng có thể giết ngay lập tức!
Ngay cả lão thái thái, trong lòng cũng nhảy lên. Tư thế giết người bực này... Kiến thức rộng rãi như lão thái thái, cũng là lần đầu chứng kiến a.
Kim Đan cường giả, tuyệt đối là Kim Đan cường giả!
Mà Kim Đan cường giả, vừa rồi đối với tôn tử Nhậm Thương Khung cung kính như vậy, thái độ giống như người hầu đối với chủ nhân.
Hơn nữa, vẻ cung kính kia cũng không phải làm giả, mà là phát ra tận đáy lòng!
Lục y đại hán lau trường kiếm trong tay, ánh mắt mang theo một tia đắc ý, đảo qua bên La Hiên:
- Kế tiếp, là ai đây?
Năm chữ này, giống như truy hồn thần chú, làm cho tim của đám người La Hiên, đều nhịn không được run rẩy.
Cường giả cường đại như vậy, bọn hắn có thể đi trêu chọc sao?
Mặc dù La Hiên là Vân La thành đệ nhất cường giả, cũng không dám trêu chọc. Trong lòng La Hiên lần đầu cảm thấy sợ hãi.
- Các hạ, này... Đây chỉ là một cuộc tra xét, tựa hồ...
La Hiên thành chủ cố gắng giải thích.
- Giết hắn đi.
Thanh âm lãnh đạm từ trong miệng Nhậm Thương Khung truyền ra, mang theo phán quyết từ trên cao nhìn xuống. Giống như đường đường là Vân La thành chủ này, trong mắt hắn chỉ là một con kiến.
Trong lòng La Hiên một trận khủng hoảng, quát:
- Nhậm Thương Khung, coi như ngươi là Thiên Các đệ tử, cũng không có thể tùy ý tru diệt thành chủ thế tục, ngươi....
Một câu còn không có nói xong, kiếm quang của lục y đại hán kia, đã bổ tới trước mặt hắn.
Bá đạo, không nói lý lẽ chút nào.
Một kiếm của Kim Đan cường giả, cho dù là vô cùng đơn giản, không có động tác đẹp mắt nào, nhưng khí thế như núi băng, như sóng thần, một kiếm đột kích, thanh thế như sấm sét.
La Hiên cảm thấy hoảng hốt, liên tục lui bước. Nhưng mà, thân pháp của hắn, thủy chung so với tốc độ của kiếm quang này chậm nửa nhịp. Vô luận hắn trốn tránh như thế nào, chiêu kiếm kia giống như lưỡi độc xà, theo đuổi không bỏ. Giống như giòi trong xương, gắt gao trú ngụ ở trong thân thể hắn.
La Hiên dầu gì cũng là Lục chuyển Ngân Đan, nhưng đứng trước một kiếm này, không ngờ hoàn toàn không có lực chống đỡ, bất lực, không cách nào tránh đi.
Xoẹt một tiếng!
Huyết quang tận trời, La Hiên chỉ cảm thấy cánh tay một trận ê ẩm tê dại, tiếp theo, cánh tay phải hoàn toàn mất đi tri giác. Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn truyền lên đầu.
Cả cánh tay, ở trong kiếm quang chớp động, bị chém rớt xuống.
Xoạt!
Lại là một kiếm, cánh tay trái cũng rớt xuống theo.
Hai cánh tay của La Hiên thành chủ, dưới hai kiếm của đối phương, trực tiếp rớt xuống.
La Hiên hồn phi phách tán, hét lớn:
- Nhậm Thương Khung, ngươi tru diệt thành chủ thế tục, mạo phạm quy củ Thiên Các. Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!
Phốc!
Ngay sau đó, đầu La Hiên bay lên cao, mang theo huyết quang tung tóe, nhanh như chớp rơi trên mặt đất, đôi mắt còn trợn thật lớn, giống như chết không nhắm mắt.
Tựa hồ trong lúc sắp chết còn chưa tin, mình đường đường là thành chủ, lại có thể chết như vậy!
Đầu La Hiên, lăn tới trước mặt tứ đại tộc trưởng, hai môi còn máy động, dường như còn muốn nói chút gì đó.
Tràng cảnh bực này, làm cho tứ đại tộc trưởng hồn phi phách tán, một đám giống như gặp quỷ, đầu đổ đầy mồ hôi.
Trong đầu của bọn hắn trống rỗng, tựa hồ đến bây giờ còn chưa muốn tin trước mắt là sự thực. La Hiên thành chủ mà bọn hắn luôn sợ hãi, tồn tại giống như thần ở Vân La thành vài thập niên, vậy mà đầu đã rơi xuống đất!
Đã chết, chết không thể chết lại. Chúa tể quyền uy cao nhất Vân La thành, không hề kháng cự bị người trảm rớt đầu như vậy!
Biến cố bực này, làm cho phe cánh La Hiên câm như hến, giống như chết lặng!