Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Viêm thấy bức bối. Bức bối không để đâu cho hết.

Không sai, Thư Niệm đã trở về đúng như hắn muốn. Cậu ta tiếp tục ở căn phòng cạnh hắn như ý hắn, vẫn gánh hết trăm thứ việc không tên cho hắn, thoả mãn hàng mớ yêu cầu vô lý của hắn, vẫn trầm lặng ngoan ngoãn, nghe lời hắn, cung kính hắn như xưa.

Cơ mà, hắn cứ thấy không đúng cho lắm.

Dường như có cái gì đó khang khác trước.

Rõ ràng cùng một thứ đồ ăn, cùng một tay người nấu, nguyên liệu và cách chế biến đều y như trước, nhưng nếm vào miệng, hắn luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đấy.

Hại hắn không phải ăn không ngon, mà là ăn không no = = (đây là của bà Lâm nha)

Chẳng hạn như bây giờ, đáng nhẽ phải an nhàn ngồi chờ Thư Niệm mang cà phê và điểm tâm đến, nhưng nhác thấy bóng người lướt qua trong bếp, tự dưng hắn thấy đoi đói, lại còn nuốt nước miếng ừng ực, chịu không nổi gạt quách cái nguyên tắc “Quân tử xa nhà bếp”, lò dò lết vô.

Đứng xây lưng về phía hắn là Thư Niệm đang bận rộn bếp núc. Cậu vẫn gầy như trước, chiếc áo len kiểu giản dị cậu mặc trên người có vẻ hơi lụng thụng, tóc cậu vừa cắt ngắn, lúc cúi đầu sẽ để lộ phần gáy hơi xanh xao.

“Tiểu Niệm.”

Đang hí húi nướng “bánh tráng miệng buổi trưa dành riêng cho Tạ đại thiếu gia”, Thư Niệm vội đáp một tiếng, tưởng Tạ thiếu gia đã chờ sốt cả ruột, cậu gấp gáp mở nắp lò, lấy từ bên trong ra một khuôn bánh.

“Sắp xong rồi, phiền cậu chờ thêm một lát nhé.”

Tạ Viêm luôn cảm thấy Thư Niệm rất ưa nhìn. Cho dù cậu ốm đến mức dường như lưng hơi tôm, hay lúc với tay lấy đồ còn lòi ra bả vai gầy nhách, hoặc là biểu cảm hơi lảng tránh, thoáng ngài ngại khi đối diện hắn đều làm hắn xúc động muốn đưa tay vuốt ve.

“Tiểu Niệm.” Nhớ ra hình như lâu lắm rồi mình chưa chạm vào người này, mấy ngón tay hắn lại ngứa ngáy không yên.

“Xong ngay, thiếu gia.” Cậu đem làm lạnh cấp tốc bánh ga tô vị cà phê, sau đó thì có thể tách khỏi khuôn, tiếp đến phết hỗn hợp mứt đường với rượu rum lên, về cơ bản đã gần xong.

“Có vẻ thơm ghê ta.” Hắn vừa lơ đãng khen, vừa vòng cánh tay từ phía sau tới ôm Thư Niệm chắc nịch.

Đây vốn là một động tác rất đỗi bình thường, ít ra trước kia bọn họ quá quen với loại tiếp xúc thân thể mức độ này từ đời nào rồi, nhưng Thư Niệm bất ngờ chẳng kịp đề phòng, cả người nhảy giật lên như phải bỏng, đánh đổ luôn lọ đường trong tay mình.

Cả hai đều cứng người, tiếng gốm sứ vỡ giữa sàn gạch vang động chát chúa khác thường. Cũng theo dư âm quẩn trong tai, cái mặt Tạ Viêm tức khắc sa sầm, đen lại như đáy nồi.

“Xin, xin lỗi, thiếu gia.” Thư Niệm xấu hổ lúng búng, tay đẩy Tạ Viêm ra, cậu cúi người luống cuống dọn chỗ bột đường tung toé đầy ra đất. Sắc mặt tái ngắt của Tạ Viêm làm cậu thêm lúng túng, cả buổi cũng không biết để tay đâu, đành mỉm cười áy náy: “Xong ngay thôi, cậu chờ thêm lát nữa nhé.”

Chờ Tạ Viêm xụ mặt bỏ ra khỏi bếp, cậu mới vội lau tay sạch, cấp tốc trang trí những miếng hạnh nhân sấy khô và bột đường mới lên bánh, dọn chung với cà phê nóng, “Thiếu gia, mời cậu từ từ thưởng thức.”

Tạ Viêm mím môi dỗi: “Cậu cũng ngồi xuống đi.”

Tự dưng hắn thấy ức ghê nơi. Ban nãy hắn rốt cuộc cũng vỡ ra chỗ mấu chốt của vấn đề – Thư Niệm bây giờ đã không chịu để hắn đụng vô!

Cấm có sai đâu được, kể từ ngày đầu tiên trở về, cậu đã ngang nhiên né không cho hắn ôm, rồi dài dài như vậy tới bây giờ.

Luôn cả việc bưng cà phê, cậu cũng cẩn thận không để chạm vô một ngón tay của hắn. Cậu khách sáo và xa cách hẳn, chớ nói gì đến việc ngoan ngoãn để hắn sờ, để hắn ôm, mặc tình hắn hứng chí đè ra sô pha lăn lộn với nhau.

Đương nhiên, hắn cũng biết, Thư Niệm không để hắn ôm ôm ấp ấp mới là phải đạo.

Đằng nào thì chuyện giới tính cũng đã bể, cũng bị hắn từ chối thẳng cánh rồi, nếu cậu còn có thể cùng hắn thân thân ái ái một cách mập mờ, thì thần kinh có mà chai đá quá.

Biết thì biết vậy nhưng hắn cứ khó chịu không thôi.

Còn nguyên nhân… chính hắn cũng chẳng rõ. Dù chính mồm mình yêu cầu Thư Niệm xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cấm cậu không đề cập đến nữa, nhưng Thư Niệm không hở mồm nhắc, mặt mày bình thản như là đã quên thật, né tránh đủ đường mọi đụng chạm với hắn, hắn lại thấy tức mình.

Thậm chí hắn còn có ảo giác, cho rằng – hình như cái người đáng thương bị bỏ rơi là mình mới đúng.

Ờ thì, được rồi, hắn cũng biết ý nghĩ này hơi bị đáng thẹn, đã bảo là ảo giác mà lại!

Hắn ngước nhìn Thư Niệm đang ngồi một bên, cụp mắt xuống lo rót cà phê, cắt bánh ga tô kiểu Úc cho mình. Đúng là cậu gầy thấy mà thương. Trong ấn tượng của hắn, Thư Niệm hồ như chưa bao giờ được thêm miếng da thịt nào, dáng thì cao lên không ít, nom lại thêm gầy, hèn gì mà ôm vào lại dễ chịu như vậy. (pó chíu = =”)

Đang nhìn, hắn bất giác mơ màng lại cái cảm giác hồi trước ôm Thư Niệm. Một anh chàng ba mươi, im lặng trầm mặc, vòng eo mảnh mai, thân thể có mùi rất sạch sẽ, trên ngực có thể rờ tới xương sườn. A, khi bị sờ ngực, cậu ta sẽ cuộn tròn lại theo bản năng, hòng tránh thoát những ngón tay mơn man ngực mình, nhưng có trốn đằng trời cũng đâu thoát nổi, chỉ có thể nín lặng căng mình ra, cái biểu cảm nhẫn chịu xen lẫn ngường ngượng đó…

Ho hắng hai tiếng, Tạ Viêm vội bưng tách cà phê tợp liền mấy hớp, đoạn chộp luôn cuốn tạp chí trên sô pha lật bừa phứa, cố ỉm đi cái sự thất thố vừa rồi: “Tiểu Niệm, cậu đi chuẩn bị một chút đi.”

“Vâng.”

Tiệc rượu tối nay được xem là buổi party bạch kim trong ngành. Chẳng riêng gì Tạ Viêm, cả nhân viên dưới quyền cũng phải chú ý đến hình tượng bên ngoài. Khắp người mà không phủ lên X chục vạn, thì ai chẳng ngại vác mặt tới đây.

Cái Tạ Viêm gọi là “chuẩn bị” đương nhiên là bảo cậu đi mặc thử quần áo mới đưa tới. Đúng là Thư Niệm rất may mắn, công ty sẽ thay cậu lo chi phí ăn mặc cho trường hợp này. Bằng không mấy tháng thu nhập của cậu phải nướng cả vào những thứ khoác trên mình mất thôi.

Tạ Viêm hay sơ ý quên mất rằng xuất thân địa vị của hai người cách nhau lắc lơ cả vạn dặm. Thế là hắn cứ hay phàn nàn cậu ki bo quá, câu nệ quá. Mà quả thật, suốt bao lâu hai người ở dưới một mái nhà, đám người hầu hễ mở miệng thì y như rằng là “Thư thiếu gia, Tạ thiếu gia”, dễ khiến người ta quên béng luôn sự cách biệt giữa họ. May là Thư Niệm vẫn có thể nhớ như in.

Tương lai Tạ Viêm sẽ kế thừa toàn bộ Tạ thị, còn cậu cùng lắm chỉ là hàng tôi tớ được đối xử tốt hơn người giúp việc trong nhà chút đỉnh thôi.

Hai người họ, căn bản là khác biệt hoàn toàn.

“Tiểu Niệm, cậu lề mề vậy, rốt cuộc xong rồi… chưa?”

Tạ Viêm đang sốt ruột hỏi, vừa nhác thấy cảnh tượng trong phòng, thì cái âm tiết kéo dài khó mà nghe rõ sau đó cũng vội vàng ngừng bặt.

Đang thay đồ dở, Thư Niệm nắm cái quần dài vừa cởi ra lúng túng khôn tả, che lại cũng kỳ, mà không che cũng dở, đành phải miễn cưỡng xoay người, chìa lưng về phía hắn: “Sắp… sắp xong rồi.”

“…À.” Tạ Viêm bật ra một âm tiết đơn lẻ tỏ ý mình đã hiểu, nhưng chân và mắt hắn đều như bị dán chặt rứt không ra.

Đường cong của Thư Niệm gầy teo, rõ ràng thuộc về phái mạnh, không hiểu sao, hễ lọt vào mắt, hắn toàn thấy khô khô cổ họng.

Gì vậy trời, tuy chân có dài, mông có đẹp… nhưng nói kiểu gì cũng là một tên đàn ông thôi.

“… Thiếu gia, cậu ra ngoài chờ là được rồi.”

“À…”

Tạ Viêm thừ người hồi lâu, mãi mới húng hắng hai tiếng, làm điệu bộ chuẩn bị xoay người đi, hắn nghía cậu một cái, nghiêm chỉnh tự giải thích giùm mình: “Mai mốt có thay đồ, cậu nhớ khóa cửa cái nha.”

Thư Niệm cười khổ nắm chặt cái quần dài trước thắt lưng: “Thiếu gia… Cậu cũng biết, cửa phòng tôi đâu có khóa được. Sau này có vào, phiền cậu gõ cửa trước.”

“À… À…” Tạ Viêm chưa bao giờ ngượng mặt thế, bèn cấp tốc chạy thục mạng.

Gì thế này, đều là đàn ông với nhau cả, cho dù mình có thấy bộ dạng cậu ấy bận mỗi cái quần lót, cũng có gì đâu phải xấu hổ?

Đâu phải chưa từng thấy bao giờ!

Thiệt tình. Hừm…

Có điều, kể ra thì…

Dáng Tiểu Niệm… hổng ngờ… bắt mắt ghê.

Thì đó, gầy gầy một tẹo, không có cơ bắp, cơ mà tay chân thon dài, da dẻ căng mịn… ừm… hình như là… hơi bị… hay hay…

Fk! Mình đang nghĩ cái quỷ gì vậy trời!

Đâu phải mình chưa từng ôm đàn ông, cảm giác thì chỉ có ba chữ thôi – cứng như đá. Hay ho cái con khỉ! Sờ vô chẳng giống mấy em gái miếng nào, con gái thì mềm mại, Tiểu Niệm thì dẻo dai, rất có tính đàn hồi, vòng eo mảnh mai săn chắc…

Ấy chết…

Vội lắc đầu nguây nguẩy, đem cái ý nghĩ “Thư Niệm hình như được hơn chán” chực lờ mờ ló ra quăng tít ra ngoàivũ trụ, Tạ Viêm xanh mặt chạy lui về phòng khách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio