Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, có tiếng còi xe chát chúa vang lên. Là tài xế đã bất chấp sợ hãi để nhấn còi và bật đèn pha.
Tên xã hội đen phía xa dường như cảm nhận được nguy hiểm. Hắn dừng động tác lại theo bản năng, nhìn về nguồn phát ra âm thanh. Gần như cùng lúc đó, vài bóng đen xuất hiện từ sau cửa xe Cullinan, lao từ cửa sổ tầng hai của biệt thự cũ với tốc độ cực nhanh, tấn công người đàn ông mặc đồ đen, cướp lấy dao, túm lấy hắn rồi áp chế.
Khương Chiếu Tuyết kinh hồn bạt vía, không dám nghĩ ngợi lung tung, cũng không bận tâm chuyện gì khác nữa, tiếp tục vươn tay kéo cửa xuống xe.
Cửa xe vẫn trong trạng thái khóa trái.
"Anh mở cửa ra đi!" Khương Chiếu Tuyết giận dữ quát.
Nàng đập mạnh vào cửa. Lúc này, tài xế mới phản ứng lại, luống cuống mở khóa.
Khương Chiếu Tuyết nhảy xuống xe, tay chân nhũn ra, loạng choạng, suýt chút nữa đã té nhoài ra vì mất thăng bằng, thất tha thất thiểu chạy về phía Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch ngồi tựa vào người nữ vệ sĩ đang khẩn cấp xử lý vết thương giúp mình. Mồ hôi lạnh túa ra, gương mặt không còn chút máu, nhưng sắc mặt vẫn rất thanh tỉnh.
Cô nghiêng đầu nhìn nguồn phát ra tiếng giày cao gót nơi cuối đường, ánh mắt khẽ động, muốn nói với nàng:" Đừng chạy, Mông Mông, tôi không sao đâu."
Nhưng khi mở miệng, cô lại phát hiện ra bản thân chẳng còn sức để nói to như vậy.
Một nửa cơ thể đầy đau đớn, cơn lạnh truyền đến từ chân khiến cô run lên, tầm nhìn cũng dần trở nên đen kịt.
Cô cố gắng chống dỡ, dùng giọng mũi ra lệnh cho cấp dưới:" Hướng Bằng, tiến hành theo kế hoạch B đi, anh ở lại giải quyết việc của cảnh sát. Lôi Bình, liên hệ với bệnh viện và đưa tôi đến đấy."
Cô không thể đợi xe cấp cứu được nữa.
Người đàn ông và một người đàn ông vạm vỡ khác dùng đầu gối ép chặt kẻ tấn công vẫn đang gào:" Đâm chết mày." và đáp lại:" Vâng, Sầm tổng."
Lôi Bình, người đang ấn chặt miệng vết thương của Sầm Lộ Bạch cũng trả lời:" Vâng, Sầm tổng."
Thực sự không thể đợi xe cấp cứu được.
Lượng máu chảy ra quá nhiều, không tài nào cầm lại được. Cô ấy cứ ấn vào như thế này, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống.
Cô ấy đổi vị trí, dùng lòng bàn tay ấn vào vết thương của Sầm Lộ Bạch, đỡ Sầm Lộ Bạch đứng dậy. Một người đàn ông khác vội vàng lên xe, khởi động Cullinan rồi quay đầu xe lại.
Vất vả lắm Khương Chiếu Tuyết mới đuổi đến kịp trước khi Sầm Lộ Bạch lên xe.
Lớp trang điểm của nàng lấm lem, giày cao gót cũng gãy lúc vội vàng chạy đến, nhưng nàng chẳng buồn để ý, chỉ nhìn cơ thể đầy máu của Sầm Lộ Bạch rồi lảo đảo, đỡ lấy thân xe, thì thào:" Lộ Bạch..."
Nàng muốn hỏi:" Chị có sao không?" Nhưng chỉ cần nhìn vết máu trên người Sầm Lộ Bạch, nàng không cần hỏi cũng biết.
Sao có thể ổn được chứ.
Giọt nước mắt của nàng rơi thẳng xuống.
Sầm Lộ Bạch đau lòng.
Cô vươn bàn tay lành lặn của mình ra, muốn giúp nàng lau nước mắt và dỗ dành:" Không sao đâu, đừng khóc.", nhưng vào lúc dùng hết sức nâng lên, cô chợt thấy tay mình đầy máu, rồi lại yếu ớt buông thõng.
Cô không muốn vấy bẩn nàng.
Cô gượng cười, vẫn dịu dàng giống như trước kia, an ủi nàng:" Không sao đâu, Mông Mông, đừng khóc. Em đừng sợ."
Giọng nói đầy yếu ớt.
Nước mắt Khương Chiếu Tuyết tuôn như mưa.
Nàng không biết làm thế nào để giúp được cô. Nàng đưa tay ra, muốn chạm vào, nhưng lại không dám chạm vào Sầm Lộ Bạch. Không biết cô đang chảy máu từ đâu, bị thương ở đâu, nơi nào có thể chạm vào, nơi nào thì không. Hoang mang lo sợ. Nàng thực sự rất vô dụng.
Nàng cắn môi dưới đến rớm máu, cố kìm chế sự run rẩy trước khi tìm thấy một chút bình tĩnh và lý trí, hỏi:" Đến bệnh viện sao? Mau lên xe đi."
Lôi Bình trả lời:" Đúng vậy, Sầm tổng bị thương tại động mạch, không thể cầm máu được." Thời gian trôi càng lâu, cô ấy sợ cô sẽ bị sốc.
Cô ấy thay đổi tư thế, quay lưng về phía cửa xe, thỉnh cầu:" Phu nhân, phiền cô đỡ Sầm tổng giúp."
Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng đưa tay ra, cẩn thận đỡ lấy Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch cảm nhận nàng không hề kiêng kỵ, cuối cùng cũng thả lỏng, giao bản thân cho nàng.
Cô thực sự không thể đứng vững được nữa.
Lôi Bình thay đổi tư thế, ấn vào miệng vết thương của cô rồi lên xe, lùi về phía sau. Cô ấy ra hiệu cho Khương Chiếu Tuyết đỡ Sầm Lộ Bạch vào, Khương Chiếu Tuyết phối hợp, lập tức đỡ Sầm Lộ Bạch lên xe.
Cửa được đóng lại, xe cũng nổ máy, trực tiếp lao thẳng về phía bệnh viện phụ cận.
Cánh tay trái của Sầm Lộ Bạch được Lôi Bình ấn chặt. Cơ thể cô ngã trên người Lôi Bình, nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Khương Chiếu Tuyết.
Cô rất muốn chuyện trò cùng Khương Chiếu Tuyết. Rất muốn ôm lấy nàng, rất muốn hỏi nàng rằng tóc nàng làm sao vậy, rất muốn nói cho nàng cô vẫn luôn nghĩ về nàng. Nhưng khi nhớ đến ánh mắt lúc rời khỏi Quân Đình của Khương Chiếu Tuyết, nhớ nàng nói nàng không biết, nàng cần một chút thời gian, cơ thể cô ngày càng lạnh, ngày càng đau đớn, không thể phân định được những gì có thể nói, điều gì là không nên.
Vài phút sau, sau khi Lôi Bình kết thúc cuộc điện thoại với bệnh viện, cô mới trầm ngâm nói:" Tôi đã đóng dấu hết các chương rồi."
Hơi thở đầy mong manh.
Khương Chiếu Tuyết đang giúp cô lau máu trên cằm. Trong phút chốc, nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn.
"Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao?" Giọng nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở.
Trái tim Sầm Lộ Bạch đau đớn, suy nghĩ cũng lịm dần.
Chiếc váy màu nâu trà và những chiếc ghế sáng màu đều dính đầy máu tươi.
Vậy, nên nói gì đây?
Hiếm khi cô không thể vận hành não bộ của mình.
Cô có thể cảm thấy cơ thể mình dần mất đi hơi ấm, cái cảm giác cận kề cái chết quen thuộc chậm rãi ập đến, ý thức càng ngày càng mờ mịt, nhưng dường như có thứ gì đó đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhớ, cô vẫn còn nợ Khương Chiếu Tuyết một lời giải thích.
Thật ra, cô là người không sợ chết. Nhưng vào lúc này đây, cô bỗng cảm thấy quyến luyến.
Có quá nhiều điều tiếc nuối.
Nếu lần này, cô hạ bệ được Sầm Đỉnh, thì cô có thể để lại gì cho Mông Mông của mình?
Ngoài tiền tài và sự an toàn, còn gì nữa không?
Ít nhất không nên là một nút thắt, không bao giờ có thể giải quyết được.
Có một chút kiên trì, một ít kiêu hãnh, bỗng dưng trở nên tầm thường khi đối mặt với sinh tử.
Cô cố hết sức mở mắt ra, nhìn về phía Khương Chiếu Tuyết, vận động thanh quản, nói ra tiếng lòng.
"Mông Mông." Cô nói:" Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương em."
"Từ đầu đến cuối."
Cô cho rằng mình đang nói rất to, nhưng từng câu từng chữ lại đứt quãng, thật ra chỉ là tiếng thều thào mà chỉ khi tiến lại gần mới có thể nghe được.
"Tôi xin lỗi." Cô nói:" Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu em muốn đi, vậy thì cứ rời vào tối ngày hôm đó đi."
Đau dài không bằng đau ngắn.
Nước mắt Khương Chiếu Tuyết rơi rớt trên gương mặt Sầm Lộ Bạch.
Nàng không quan tâm nữa, chúng không quan trọng. Nàng không muốn truy cứu, nàng chỉ muốn cô khỏe mạnh và bình an, giống như trước đây là được rồi.
Cô có thể làm bất cứ điều gì với nàng.
Nàng ôm lấy mặt Sầm Lộ Bạch, van nài cô đừng nói gì cả. Cầu xin cô sau này rồi hãy giải thích, nhưng Sầm Lộ Bạch đã không còn nghe rõ những gì mà nàng đang nói nữa.
Với một chút chấp niệm cuối cùng, cô vẫn nói hết lời này.
Cô nói:" Nếu nhất định phải có người trả giá vì chuyện này, bất kể là ai đi chăng nữa, tôi cũng không hy vọng đó là em."
"Em có thể tin tưởng tôi không?"
"Tin tôi thêm một lần nữa..."
Giống như em từng đã hứa với tôi vậy.
Rõ ràng em đã nói rằng sẽ tin tưởng tôi.
Những giọt nước mắt đã không rơi trước mặt Khương Chiếu Tuyết vào ngày hôm đó bỗng rơi khỏi khóe mắt cô.
Hàng mi như bị nước mắt đè nặng, khiến mí mắt càng nặng, càng ngày càng khó mở ra.
Hô hấp của Sầm Lộ Bạch yếu dần.
Lôi Bình hoảng sợ: " Sầm tổng, chị đừng ngủ, sắp đến bệnh viện rồi, cố thêm một chút nữa đi!"
Đầu óc Khương Chiếu Tuyết choáng váng, cổ họng toát ra mùi gỉ sắt, quả tim giống như bị xé nát, tan thành tro bụi.
"Lộ Bạch, Lộ Bạch, Sầm Lộ Bạch, đừng ngủ, không được ngủ, mau dậy đi!"
"Lộ Bạch, Lộ Bạch! Xin chị đấy."
"Em tin chị, em tin chị, em tin chị mà."
Nàng hoảng sợ ve vuốt gương mặt của Sầm Lộ Bạch. Bàn tay nàng ướt đẫm, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, khóc đến ứa máu.
Nhưng, Sầm Lộ Bạch chỉ lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ, không hề đáp lại.
- -------