Bát Long Quy Nguyên Truyện

chương 360: trách ai được đây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bình thường tu luyện giả đúng là sẽ không thể nào nhìn thấy được Linh Hồn của mình, cũng như có thể tự mình đi vào Thức Hải. Thế nhưng cũng có vài trường hợp ngoại lệ, đó là khi có cường giả thực lực cực cao, có thể cảm ứng được Thức Hải của người khác, có thể tự do ra vào, thậm chí có thể tìm được vị trí Linh Hồn đối phương... Bản Tôn chinh là một cường giả như vậy..!" Phương Hùng khá là đắt ý lên tiếng giải thích.

Còn một vài phương pháp có thể đi vào Thức Hải của người khác, đó là lợi dụng bảo vật, nhưng mấy cái này đối với mộ tên Yêu Sĩ như tên tiểu tử trước mắt đây quá xa xôi, có nói ra tên này cũng không hiểu, chỉ tổ tốn thời gian của hắn mà thôi.

"Ông...! Không phải là ông..Đã chết rồi hay sao..?" Trần Vân Thanh khóc không ra nước mắt.

Bên trong Ngọc Giản thằng Phương Hùng này cũng có nói, mình tranh dành Linh Hỏa với Ngu Tử Thành nên bị đánh trọng thương, đến được nơi đây thì đã đứt hơi bỏ mình.

Bộ xương khô ngoài kia chính là của Phương Hùng, đó là chứng minh tốt nhất cho việc Phương Hùng đã chết. Nhưng vì sao bây giờ tên này lại còn sống..?

Ông ta chưa chết thì cũng thôi đi, vì sao lại xuất hiện bên trong biển ý thức của mình..? Không lẽ ông ta...

Không thể nào đâu, Nam Hoang Kỳ Thư có nói, tu luyện giả một khi chết đi, linh hồn cũng bị diệt theo, dù có là Yêu Hoàng cường giả, cũng không có ngoại lệ. Làm sao Phương Hùng có thể tồn tại được đến bây giờ thế này..

"Thằng nhóc khốn nạn..! Những chuyện này mày không cần phải biết..!" Phương Hùng ngừng câu chuyện với lại Trần Vân Thanh, một cường giả lơn đi nói chuyện với một sinh linh quá nhỏ bé thật quá mệt mỏi.

Khi nãy rõ ràng hắn đã nói cho Trần Vân Thanh biết, tu luyện giả một khi tu luyện đến cảnh giới cực cao, có thể làm cái gì cũng có thể làm được, linh hồn đi ra bên ngoài là chuyện thường, chết cũng có thể phục sinh, nhưng tên này nghe không hiểu, còn hỏi lại hắn vài câu ngớ ngẩn, thôi thì không cùng y nói chuyện làm gì cho mất công, vẫn nên hành động cho nhanh cho rồi.

"Phương tiền bối...! Chúng ta hai người không có vấn đề gì để nói thật... Ngài có thể rời khỏi nơi đây của vãn bối hay không..?"

Dù là Linh Hồn trạng thái, tuy nhiên nhìn vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Phương Hùng, Trần Vân Thanh không khỏi run lên lợi hại, hắn thật sự là quá sợ đối phương a.

"Hắc hắc hắc..! Thằng nhóc khốn nạn..! Mày nghĩ có khả năng này hay sao..?" Phương Hùng cười một cách cực kỳ âm trầm lên tiếng.

Rời khỏi nơi này..? Yêu cầu ngu xuẩn như vậy mà thằng nhóc này cũng có thể nói ra được.

Phương Hùng hắn đã ở đây hai trăm năm, cũng chờ đợi suốt hai trăm năm, chờ đợi đến nỗi tuổi thọ đã không còn lại mấy mới gặp thêm được một người như Trần Vân Thanh tên nhóc con này, muốn hắn rời đi khỏi nơi đây..!

Như vậy chi bằng nói hắn tự sát đi cũng không quá, người yêu quý sự sống như hắn, sẽ lựa chọn một cách ngu xuẩn như vậy được sao.

"Ông...Ông muốn làm gì..?"

Trần Vân Thanh trong lòng càng là run sợ hơn, nhìn vào ánh mắt thèm khát của tên Phương Hùng này, hắn lờ mờ có thể suy đoán được đối phương muốn làm gì tiếp theo.

"Ong!"

"Thằng nhóc khốn nạn..! Mày trong lòng biết quá rõ ràng rồi..! Sao còn hỏi làm cái gì..!" Phất tay lên một cái, đem viên ngôi sao có chứa Linh Hồn của Trần Vân Thanh phong cấm lại, Phương Hùng lạnh lùng nói.

'Xong rồi..! Trần Vân Thanh ta sao lại gặp nhiều tai kiếp như thế này chứ..?' Trần Vân Thanh đương nhiên biết Phương Hùng muốn đoạt thân thể của hắn, ngay khi tỉnh lại gặp phải Phương Hùng, hắn là đã biết như vậy rồi.

Chỉ là hắn muốn lừa mình dối người, không tin vào những gì mình thấy, cũng không muốn đối diện với lại sự thật.

Bây giờ hắn có thể trách ai đây, là trách ông trời bất công, luôn đối xử với hắn quá không hề tốt, đi có vài bước gặp phải nguy hiểm, từ khi trùng sinh đến nay khi nào Trần Vân Thanh hắn cũng phải đối diện với tai kiếp.

Hay nên tự trách mình, là biết nơi này khả năng sẽ có nguy cơ, nhưng vì lòng tham, hắn cũng muốn đi vào tìm hiểu.

Là hắn muốn chiếm lấy truyền thừa của Phương Hùng, nên vội vàng không kịp chờ đợi đem tinh thần lực đi vào Nhẫn Trữ Vật.

Trước khi trách người, nên trách lại mình, đã sống bên Địa Cầu gần ba mươi năm, vẫn không biết rút kinh nghiệm, có thể trách ai được đây..

"Xẹt..!"

"Thằng nhóc thối tha..! Chịu chết đi..!"

Phương Hùng dùng tốc độ như thuấn di chạy đến bên trong ngôi sao có chứa Linh Hồn của Trần Vân Thanh. Chỉ cần đem Linh Hồn của Trần Vân Thanh cắn nuốt, tiêu hóa Linh Hồn lực của y cùng ký úc, Phương Hùng hắn sẽ chính thức sống lại, bước lên con đường tu luyện từ đầu, tìm đến kẻ thù của hắn năm xưa tính sổ, tất cả chỉ chờ vào giây phúi này, không thể nào bỏ qua được..

"A...A..!"

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong miệng của Trần Vân Thanh.

Phương Hùng với thực lực cao hơn Trần Vân Thanh quá nhiều, đã không mấy khó khăn đem Linh Hồn của Trần Vân Thanh cầm nắm lại.

Cũng không có trực tiếp dùng thần thông cái thế của mình để đem Trần Vân Thanh một ngụm luyện hóa, mà dùng phương pháp đơn giản nhất, cũng là tàn độc nhất, dùng miệng của mình đem Trần Vân Thanh từng mảnh từng mảnh Linh Hồn cắn nuốt, làm cho Trần Vân Thanh đau khổ khôn nguôi, nó giống như có người đem từng khối thịt trên người cắn xuống, cũng ví như hình phạt lăng trì tàn nhẫn thời cổ đại không khác gì mấy.

Phương Hùng bây giờ ánh mắt cũng có chút đỏ, hắn đã đem Trần Vân Thanh xem như là Ngư Tử Thành, địch nhân trước đây đã đánh cho hắn không còn đường sống, phải chạy đến nơi đây chờ chết.

Căm hận Ngư Tử Thành như thế nào, thì hắn trút giận lên Trần Vân Thanh như vậy.

"Ừ..!"

"Thì ra mày không phải là người của thế giới này, mà đến từ một nơi gọi là Địa Cầu..!"

Bên trong từng mãnh Linh Hồn của Trần Vân Thanh, cũng đồng thời chứa tin tức ký ức khi còn sống, thời gian trải qua.

Phương Hùng chính là đang cắn đến khối ký ức kiếp trước của Trần Vân Thanh ở Địa Cầu, phát hiện ra điều lý thú này, làm cho hắn hơi ngừng lại một chút.

Trên thế gian này ngoài Yêu Thần Thế Giới mà hắn đang sống, còn có một thế giới khác, một cái khoa học kỹ thuật thế giới, có luật pháp vận hành, cũng có tu luyện giả, chỉ là cảnh giới bọn chúng quá thấp, không có lọt vào tầm mắt của Phương Hùng hắn.

Còn diện tích của nó cũng thật quá bé nhỏ so với lại Yêu Thần Thế Giới, luận diện tích còn không bằng một cái Sơn Mạch nhỏ ở Thiên Nam Đại Lục nữa.

Một thế giới không thể tu luyện, không có làm cho Phương Hùng hắn động lòng.

Mà dù có động lòng, hân cũng không biết Địa Cầu đó ở nơi mô mà tìm, thế nên chỉ ngạc nhiên đôi chút, hắn cũng liền bỏ qua.

"Ực..! A...!"

"Thì ra là một tên tiểu tử yếu hèn ở nơi đây..!"

Cắn đến một đoạn, trúng vào phần ký ức của tiền nhiệm chủ nhân thân thể này ở kiếp trước, Phương Hùng hắn cảm thấy rất là thú vị, 'Trần Vân Thanh ' tên nhóc con kia đã chết đi từ lâu, không nghĩ đến chấp niệm của đứa nhóc này vẫn còn, còn bám dai như đĩa vào một góc Linh Hồn thể của Trần Vân Thanh, hôm nay nếu mà Phương Hùng hắn không đem đoạn chấp niệm này cắn nuốt rồi xóa đi, một ngày nào đó Trần Vân Thanh tên này đột phá cảnh giới càng cao, chắc chắn sẽ bị tâm ma phiền toái, tự hủy đi bản thân.

Nhưng bây giờ Trần Vân Thanh không cần lo lắng những thứ này nữa, y cũng sắp đi theo tên tiền nhiệm chủ nhân của thân thể này rồi, người đã chết là sẽ không có phiền toái.

"Thế giới này là ở đâu vậy kìa..?"

Thêm một đoạn ký ức được tiêu hóa, lần này là đưa Phương Hùng đến một cái thế giới xa lạ, thế giới này hắn thấy không gian còn vững chắc hơn Yêu Thần Thế gấp trăm lần, còn có thiên địa linh khí ở nơi đây quá nồng đậm, nồng đậm còn hơn Chủ Đại Lục bên kia cả tỷ lần, hắn nhẩm tính, nếu như cho mình có cơ hội tu luyện ở đây, không quá trăm năm, mình chắc chắn sẽ đột phá Yêu Đế, Yêu Thánh cảnh giới.

"Ực..!Không lẽ nơi đây là...Thiên Giới trong truyền thuyết..?"

Phương Hùng nuốt khan một ngụm nước miếng, hơi thở trở nên dồn dập, vì hắn nhớ ra, nơi đây địa phương rất là giống với lại một nơi mà hắn từng đọc qua trong một quyển Thượng Cổ Thư Tịch, đó là Thiên Giới địa phương, nói mà rất nhiều tu luyện giả ở Yêu Thần Thế Giới này khao khát muốn đến nơi đó tu hành, nhưng không có được.

Bây giờ tại nơi đây hắn được tận mắt nhìn thấy Thiên Giới quang cảnh, đây là phúc đức mấy kiếp để lại của hắn, đồng thời đối với lại ký ức tiếp theo của Trần Vân Thanh, hắn càng là muốn xem tiếp cho biết rồi. Có khi, đây là cơ duyên lớn lao mà từ trước đến nay hắn mới nhận được.

"Hừ..!".

"Là ai...?".

Đang hứng thú bừng bừng muốn đem tiếp ký ức của Trần Vân Thanh cắn nuốt Phương Hùng, bỗng nhiên nghe một âm thanh hừ lạnh kia làm cho hắn sởn hết cả da gà, phải nhìn quanh lại xem âm.thanh phát ra từ nơi đâu.

"A...! Không...! Tôi không dám nữa...!Tôi không dám nữa...!Xin hãy bỏ qua cho tôi..!".

"A...!"

Không biết Phương Hùng đang nhìn thấy gì, cũng không có ai biết vì sao đang cắn nuốt Linh Hồn lực lượng của Trần Vân Thanh mê say Phương Hùng lại ôm đầu kiêu đau đớn.

Chỉ thấy sắc mặt của Phương Hùng hiện nay vô cùng khủng hoảng, như là thấy được cái gì không nên thấy, biết được cái gì không nên biết một dạng.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio